Chương 30: Dây Chuyền Kim Cương Dẫn Tới Vụ Án

Mỗi ngày, Kiều Mộ Bắc đều sẽ đúng giờ tới đón Nam Hâm, hôm nay Nam Hâm đi ra ngoài muộn hơn nửa tiếng, Kiều Mộ Bắc bèn đi vào trường học tìm cô.

Hôm nay Nam Hâm chậm chạp không đi ra ngoài, là bởi vì cô không tìm thấy chiếc dây chuyền kim cương mà cô nhận được vào ngày sinh nhật kia, đó là người của Kiều gia tặng, cô muốn trả lại cho chú Kiều.

Cô đặt dây chuyền đó ở trong hộp trang sức, cũng không vứt lung tung.

Dao Dao không ở trong ký túc xá, Đồng Đồng khịt mũi coi thường nhìn cô: ""Cũng không phải chỉ là hàng giả thôi sao, dù sao cũng không phải là dây chuyền kim cương thật, ném đi rồi thì ném đi thôi.""

Nói xong, Đồng Đồng trang điểm xinh đẹp giẫm lên đôi giày cao gót 8cm đi ra khỏi cửa.

Nam Hâm đuổi kịp Đồng Đồng, đến dưới lầu ký túc xá thì xảy ra tranh chấp, Nam Hâm chất vấn cô ta: "Có phải là cô cầm hay không? Trong ký túc xá chỉ có mình cô ở đó, mà từ khi tôi cầm sợi dây chuyền đó về ký túc xác, cô đã muốn mua nó rồi.""

Loại người thích khoe của như Đồng Đồng lại sao lại nguyện ý mua một sợi dây chuyền giả chứ?

Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Đồng Đồng không thoát khỏi sự kìm kẹp của Nam Hâm, hai mắt trừng lớn tức giận nhìn Nam Hâm: ""Ai thèm lấy sợi dây chuyền rách nát của cô chứ, bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra, trên người tôi chính là thiết kế mới nhất của Ayilian đó!""

Nam Hâm luôn khiêm tốn khi ở trong trường học, quần áo bản thân mặc thường sẽ cắt mác đi, bình thường cô cũng chỉ mặc những trang phục thể thao.

Tính tình của Đồng Đồng vừa hay tương phản với cô, Đồng Đồng mỗi khi mua một bộ quần áo nào đều hận không thể để cho từng người biết được đó là nhãn hiệu gì, giá cả như thế nào.

Tóm lại, Nam Hâm không thích người bạn cùng phòng này.

Đột nhiên, Nam Hâm nhìn thấy sợi dây chuyền kim cương được che khuất dưới áo len cổ cao của Đồng Đồng, giờ đã bị lộ ra bên ngoài một chút, cô liền dùng sức kéo ra.

Đồng Đồng đau đến mức sắp rơi nước mắt: ""Để tôi tự lấy xuống cho cô, cô đừng chém gió nữa!""

Nam Hâm buông tay ra, Đồng Đồng nhanh chóng vứt sợi dây chuyền xuống đất, nhưng miệng vẫn không buông tha: ""Tôi lấy sợi dây chuyền này là không đúng, thế nhưng mà lai lịch của cô liệu có sạch sẽ không chứ? Sợi dây chuyền này chính là phiên bản giới hạn mới nhất của de.S, sợi dây chuyền kim cương một ngàn vạn, tôi không tin loại người nghèo kiết xác như cô có thể mua nổi.""

Nhìn thấy Nam Hâm ngồi xổm xuống nhặt dây chuyền, Đồng Đồng khinh bỉ nhìn cô, khóe miệng nhếch lên vẻ trào phúng: ""Còn không biết cô ngủ cùng người đàn ông nào mới lấy được sợi dây chuyền này. Hay là, không chỉ có một người đàn ông?""

Trong trường đại học chính là không bao giờ thiếu loại người ra ngoài bán thân.

Nam Hâm nhíu mày suy nghĩ, có phải là cô quá dịu dàng rồi hay không?

Cô đi tới mặt Đồng Đồng, đưa tay tát mạnh một phát: ""Cô cũng đã lớn như vậy rồi, tại sao còn chưa học được cách nói chuyện như thế nào nhỉ?""

Đồng Đồng tức giận, nổi trận lôi đình, cũng đưa tay tát Nam Hâm.

Nam Hâm bẻ tay cô ta qua vai, vật ngã xuống mặt đất.

Kiều Mộ Bắc cầm áo lông trong tay, anh lo lắng Nam Hâm đi ra ngoài mặc ít quần áo, đứng từ phía xa xa đã nhìn thấy Nam Hâm đang đánh người. Anh liền bước dài chân, nhanh chóng đi qua đó.

Đồng Đồng bò dậy từ dưới đất, lớp trang điểm trên mặt đã bay sạch, còn dính một chút bụi đất, cả người vô cùng chật vật: ""Con trai của phó hiệu trưởng trường này chính là bạn trai tôi. Cô dám đánh tôi, vậy thì hãy đợi bị chịu xử lý đi!""

Nam Hâm nhìn Đồng Đồng, vừa mới chuẩn bị ra tay một lần nữa thì lại nhìn thấy Kiều Mộ Bắc đang đi tới, anh nhìn cô với đáy mắt tràn ngập vẻ dịu dàng:

"Nếu như lạnh thì mặc thêm chút quần áo, tại sao phải ra tay đánh nhau để làm nóng người như vậy?"" Kiều Mộ Bắc mặc áo lông vào cho Nam Hâm, kéo khóa lại, đến khi nhìn thấy Nam Hâm trở thành một đống cồng kềnh, khóe miệng mới giương lên một chút.