Chương 5: Thế Giới Thật Nhỏ

Nam Hâm hối hận mới vừa rồi đã không hỏi bạn gái của Kiều Mộ Bắc là ai.

Cùng cô đi học ở đại học A có bạn thân của cô, A Cửu, A Cửu cái con người này chính là nửa nam nửa nữ, bởi vì cậu ta là nam nhưng lại thích đàn ông, bề ngoài là đàn ông nhưng trong lòng lại tràn ngập tâm hồn thiếu nữ. Đến giờ cơm, A Cửu gọi cô: "Tại sao cậu tới trường học rồi mà không gọi điện cho tôi? Cùng đi ăn cơm không?"

"Không có tâm tư ăn uống." Nam Hâm ỉu xìu không vực dậy nổi một tia hứng thú.

"Vậy thì cậu cùng đi giúp tôi đi, đây là bữa liên hoan đàn anh mời." A Cửu kéo cô cùng đi tới căn tin của trường.

Người chăm chú ăn cơm nhất lại chính là người không có tâm tư ăn uống là cô, mọi người xung quanh tán gẫu rôm rả nhưng cô lại không hề nói một câu nào, chỉ cố cắm đầu xuống ăn.

Đồ ăn ở căn tin trường vô cùng ngon, trên một bàn có tầm bảy tám người, ngoại trừ cô cùng A Cửu ra thì đều là cấp bậc đàn anh đàn chị, ánh mắt A Cửu dán chặt lấy một đàn anh đẹp trai nào đó.

Mà đàn anh đẹp trai đó thì vẫn luôn gắp thức ăn cho một đàn chị xinh đẹp, điềm tĩnh khác.

"Huyên Huyên, nghe nói đến lúc nghỉ hè thì cậu sẽ đính hôn, mà đối phương lại là một luật sư lớn sao?" Một đàn chị hỏi với giọng vô cùng ngưỡng mộ.

Huyên Huyên thẹn thùng cười một tiếng, không trả lời.

Đàn anh nào đó kia lập tức cảm thấy mất mát, hai con ngươi A Cửu sáng rực lên, dường như có chút hưng phấn. Nhìn cái thần sắc này là Nam Hâm đã hiểu ra ngay lập tức.

Người kia lại hứng thú hỏi thêm một câu nữa: "Không những là một người chú, mà dáng dấp lại còn rất đẹp trai nữa!"

Hai câu này tới tai Nam Hâm tại sao lại khiến cô có cảm giác bọn họ đang nói tới Kiều Mộ Bắc nhỉ? Cô nhanh chóng tổng kết, trường học này thật sự rất nhỏ nha, mới ngày đầu tiên đã đυ.ng phải tình địch.

Cô ngừng ăn, nhìn Huyên Huyên: "Đàn chị, hai người quen biết như thế nào vậy ạ?"

"Hai bên gia đình chúng tôi quen biết nhau, cha mẹ của anh ấy sốt ruột muốn anh ấy kết hôn, sau đó cha mẹ liền sắp xếp cho hai người gặp mặt, cuối cùng thì chúng tôi đính hôn rồi." Huyên Huyên ăn ngay nói thật, không có một chút giấu diếm.

Vậy là không có tình yêu, Nam Hâm mừng rỡ một chút. Sau đó cô lại quan sát Huyên Huyên thật kỹ, dáng dấp coi như cũng trong sáng, chỉ là Huyên Huyên dậy thì không được tốt lắm, nhìn ngực là biết.

So sánh một chút, Nam Hâm lập tức tìm được ưu điểm của mình.

A Cửu nhìn Huyên Huyên, cười nói: "Chúc mừng chị Lam, hai người kết hôn lúc nào vậy ạ?"

"Năm nay tôi cũng đã học đại học năm cuối rồi, anh ấy nói chờ tôi tốt nghiệp xong sẽ kết hôn." Gương mặt Huyên Huyên đã có chút phiếm hồng.

Nam Hâm tự nghĩ trong lòng, nếu như cô còn không nhanh chóng chứng minh mị lực của mình, mà anh lại nhanh chóng kết hôn như thế, vậy thì tuyệt đối không thể được! Có vị hôn thê chính là độ khó tăng cao, nếu như có thể khiến cho Kiều Mộ Bắc thích cô, thì sẽ càng chứng minh được mị lực của cô rồi!

Sau khi suy nghĩ một chút, cô cuối cùng đã rút ra quyết định, không từ bỏ, tuyệt đối không từ bỏ!

Cô lập tức bỏ đũa xuống, đi tìm Kiều Mộ Bắc, cô biết anh ở đâu. Anh có một căn biệt thự ở thành phố A, đây chính là tư liệu cô đã vất vả lắm mới có thể sưu tầm được.

A Cửu nhìn Nam Hâm vui buồn thất thường, liền đuổi theo hỏi: "Cậu bị ốm sao?"

"Không, tôi về trước, cậu cứ tiếp tục ăn đi."

A Cửu nghe cô nơi như vậy thì lại đi vào trong.

Nam Hâm rút điện thoại di động ra, dùng giọng điệu vô cùng đáng thương nói: "Chú." Âm cuối kéo rất dài.

"Sao thế?"

"Chú ơi, tôi lạc đường rồi." Nam Hâm nói dối đến không kịp chớp mắt.

"Mở định vị trong điện thoại di động của em lên, nói cho tôi biết em đang ở đâu, tôi sẽ tới đón em." Kiều Mộ Bắc vừa nói vừa đóng tập văn kiện lại, cầm chìa khóa đi tới nhà để xe lấy xe.

Nam Hâm nhìn định vị điện thoại một chút, nói ra một nơi cách trường học khá xa.

Kiều Mộ Bắc lập tức thấy không yên tâm: "Em ở đó chờ tôi, một lúc nữa tôi sẽ đến nơi, em đừng chạy lung tung đó."

"Ừm."

Cúp điện thoại, Nam Hâm nhanh chóng đón xe đi tới địa điểm mà cô vừa mới nói.