Chương 7: Xoa Xoa Sẽ Không Đau

Khi A Cửu tìm đến Nam Hâm đã là hơn tám giờ sáng, mới ngày đầu tiên khai giảng đã không về kí túc xá ngủ, cũng may đây là đại học, nếu không thì không biết phải nghe thầy giáo ở đó thao thao bất tuyệt bao lâu, mặt còn bị thầy giáo phun bao nhiêu nước bọt nữa chứ.

""A Cửu, cậu giúp tôi xin phép nghỉ nha, tôi phải tĩnh dưỡng mấy ngày.""

A Cửu thần thần bí kề sát bên tai Nam Hâm, hỏi: ""Người vừa đi ra khỏi phòng bệnh của cậu là ai vậy?"

A Cửu thích con trai, cho nên Nam Hâm phải đề phòng cực cao, nhất là đối với kiểu người đẹp trai như chú Kiều: ""Chú ấy sau này sẽ là chồng của tôi, tốt nhất là cậu đừng ôm mơ mộng với chú ấy đó, nếu không, cậu tự biết hậu quả rồi!""

Nam Hâm và A Cửu quen biết nhau qua lớp năng khiếu Taekwondo, mà còn là bạn học ba năm cấp ba, Nam Hâm có đai đen nhị đẳng của Taekwondo, một cước là có thể lập tức vật ngã A Cửu.

A Cửu ngầm hiểu: ""Tôi làm sao dám ôm mơ mộng với chú ấy chứ. Cậu phải khẩn trương lên. Anh Tô của cậu sắp về rồi đó, thời gian chính xác thì là cuối tuần tới.""

Kiều Mộ Bắc mua bữa sáng trở về đã thấy A Cửu bám lấy bên tai Nam Hâm, động tác vô cùng mờ ám. A Cửu thấy anh trở về, liền tự giác rời đi.

Nhìn Nam Hâm một lúc lâu, Kiều Mộ Bắc mới nói: ""Đừng yêu sớm.""

Cái gì gọi là đừng yêu sớm chứ, một chút tâm tư nhỏ kia của cô đã bị nhìn thấu rồi sao?

Cô liếʍ liếʍ môi hồng: ""Chú, tôi đói lắm rồi.""

Thấy cô cố ý né tránh đề tài anh vừa nói tới, Kiều Mộ Bắc suy nghĩ một lát: ""Tôi công tác ở thành phố A gần hai tháng, trong hai tháng này em chuyển tới ở cùng tôi đi.""

Nam Hâm lập tức vui vẻ, hai mắt tỏa ra ánh sáng: ""Vâng ạ, nếu có thể thì chú mãi mãi công tác ở thành phố A đi, đợi đến khi tôi tốt nghiệp thì càng tốt.""

""Em vừa phẫu thuật xong, nên cần có người chăm sóc em. Chuyện em nằm viện, tôi vẫn chưa nói cho cha mẹ của em biết đâu."" Kiều Mộ Bắc lấy đồ ăn sáng ra, lấy một chiếc bàn nhỏ lên giường, sau đó bày đồ ăn sáng tới trước mặt cô.

Chỉ có cháo loãng cùng đồ ăn kèm, vậy mà cô lại cảm thấy đặc biệt thèm ăn.

Nam Hâm nhanh chóng cầm thìa lên bắt đầu ăn, liếc nhìn anh: ""Vẫn là không nên nói với bố mẹ tôi, chờ đến khi tôi được nghỉ đông trở về nhà đi, đến lúc đó nói cho bọn họ sau cũng được.""

Cô sợ là chỉ cần sau một cú điện thoại, cả nhà cô sẽ lập tức dọn đến thành phố A, đến lúc đó cô sẽ có người chăm sóc, nhưng không gian cùng thời gian để cô ở cùng với Kiều Mộ Bắc thì lại không có rồi.

Sau khi cơm nước xong, Nam Hâm chợt nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng: ""Chú, bây giờ chúng ta như thế này, nếu như bị vị hôn thê của chú phát hiện ra thì phải làm sao đây?"

Kiều Mộ Bắc bật cười: ""Cô ấy sẽ không ngại đâu.""

Cô còn nhớ rõ đêm qua, khi cô đau đến chết đi sống lại, anh vô cùng lo lắng mà ôm lấy cô, khi đó trong lòng cô bỗng xẹt qua một chút bất thường, ngứa ngáy, ấm áp.

Sau này Kiều Mộ Bắc sẽ là của cô, cô nhất định phải làm cho anh thích cô mới được.

""Chú, đau."" Cô bày ra vẻ mặt đau khổ.

""Đau ở chỗ nào, để tôi đi gọi bác sĩ, đừng khóc."" Nghe thanh âm của cô mang theo tiếng khóc nức nở, anh lại bắt đầu lo lắng.

Nam Hâm kéo tay Kiều Mộ Bắc, đặt vào nơi đã dậy thì rất tốt ở trước ngực của cô: ""Chú, chỗ này đau, xoa một chút sẽ ổn.""

Sắc mặt lo lắng của Kiều Mộ Bắc lập tức biến mất, rút tay về rồi xoa lêи đỉиɦ đầu cô: ""Đừng làm loạn, em nghỉ ngơi một chút đi, tôi còn có chuyện phải làm.""

Chú đã trông coi cô cả đêm, đến bây giờ cũng chưa được chợp mắt chút nào.

""Chú, tôi không làm loạn, chú đừng đi mà! Đừng bỏ tôi lại một mình ở trong bệnh viện chứ."" Nam Hâm lại dùng bộ dạng đáng thương nói.

Thật sự là thân hình của cô không ổn sao! Cũng đã thăm dò vô số lần rồi, vậy mà anh lại không có bất kỳ phản ứng nào!