Chương 3

"Đây là giấc mơ tồi tệ gì chứ?"

Tất cả những gì mà cậu chủ thầm làm việc bên ngoài tích lũy được đều bị Mạc Trình Nghiêu hưởng hết, thì ra cậu chỉ là công cụ kiếm tiền thôi sao.

Hàn Kỳ Dục vừa mắng giấc mơ mà mình vừa mơ thấy, vừa đứng dậy chỉnh trang lại bản thân, nhiều năm qua, vì hình tượng của chính mình, cậu cũng đã học cách tạo kiểu phối đồ.

Khi nhìn vào gương và chuẩn bị chiêm ngưỡng vẻ ngoài của mình ngày hôm nay, cậu đột nhiên nhận ra bộ quần áo mình đang mặc hôm nay giống hệt như trong giấc mơ.

Ngay cả chiếc đồng hồ đeo trên tay và chiếc trâm cài trên ngực hôm nay cũng giống nhau.

Sau một hồi im lặng, Hàn Kỳ Dục tự an ủi mình: "Tất cả đều là trùng hợp, hẳn là do giấc mơ ảnh hưởng."

Tiếng âm báo tin nhắn của điện thoại reo lên liên tục, âm thanh cắt ngang suy nghĩ ngổn ngang của Hàn Kỳ Dục.

Cậu liếc mắt nhìn xuống, nhìn thấy tin nhắn với những lời quái gở và tiếng mắng chửi tức giận của nhóm bạn từ nhỏ giả tạo, Hàn Kỳ Dục đã quen với việc này từ lâu, trực tiếp trả lời bằng một nụ cười chết chóc.

Cậu thích cách họ phát điên khi ghét mình mà không thể làm gì mình.

Sau khi tắt tiếng điện thoại, Hàn Kỳ Dục hít sâu một hơi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lịch sự, bước ra khỏi phòng với những bước chân tao nhã.

Khi chuẩn bị ra đến cửa thì cậu bị vấp suýt ngã, tim đập thình thịch vì chuyện ngoài ý muốn này.

Chuyện này còn chưa kết thúc, sau khi xuống lầu, Hàn Kỳ Dục lại giẫm hụt, nếu không phải phản ứng nhanh, cậu đã lăn thẳng xuống cầu thang rồi.

Trong phút chốc giấc mơ đêm qua bắt đầu hiện lên những hình ảnh của Mạc Trình Nghiêu.

"Nhân vật chính thường là người xuất hiện cuối cùng, cứ để họ đợi một chút."

Trong lúc tự an ủi mình, Hàn Kỳ Dục thản nhiên thu chân đang sải về phía trước về, xoay người trở về phòng.

Thịnh vượng, dân chủ, văn minh và hòa hợp...

Chúng ta phải tin vào khoa học!

Sau đó, chàng trai trẻ trong phòng vác trên lưng những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội trong lòng, đôi tay vẫn liên tục thu dọn hành lý, sau khi thu dọn hành lý xong, cậu nhìn quanh phòng, cuối cùng lấy ga trải giường ra, buộc chúng vào vali và nhẹ nhàng thả nó xuống từ cửa sổ.

Sau khi thả vali xuống, Hàn Kỳ Dục liếc nhìn xuống áo choàng chiến đấu của mình, do dự ba giây rồi nhanh chóng cởϊ áσ choàng chiến đấu lộng lẫy xuống, thay bằng quần ngắn và giày thể thao thoải mái bình thường, chiếc đồng hồ đắt tiền cũng được đổi thành đồng hồ thể thao.

Nhìn bản thân đẹp trai phong độ trong gương, Hàn Kỳ Dục rất hài lòng.

Thế này rất tốt, ra ngoài giả vờ là một sinh viên đại học đáng tin hơn nhiều.

Sau khi chiêm ngưỡng xong, chàng trai trẻ vốn chỉ mới hai mươi hai tuổi nắm ga giường nhảy xuống đất từ cửa sổ trên tầng hai, động tác của cậu rất nhanh rất đẹp trai, vừa nhìn đã biết đây không phải là lần đầu tiên cậu làm việc này.

Chỉ là lúc này, bóng dáng đẹp trai này đã gỡ ga giường khỏi vali, xách vali rồi bỏ chạy.

Bà Hàn đang trên đường đón con ruột, mí mắt phải liên tục nháy.

"Ông Hàn, mắt phải của tôi nháy liên tục, ông nói xem, có phải Tiểu Ngư ở nhà xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

Người đàn ông nho nhã ngồi bên tay trái an ủi bà ấy: "Đừng nghĩ lung tung, bà còn không hiểu đứa trẻ mà mình chính tay nuôi lớn sao? Chắc chắn thằng nhóc đó đang ở nhà suy nghĩ làm thế nào để ra oai với Trình Nghiêu, tính cách thằng nhóc đó bướng bỉnh, nhưng tâm không xấu, nó biết chừng mực. Có nó, con đường sau khi trở về của Trình Nghiêu sẽ tốt hơn rất nhiều, dù sao dưới sự áp bức của con trai quý giá của bà, có lẽ đám nhóc đó cũng có nhiều oán than."

"Con trai tôi tốt như vậy, làm sao nó có thể áp bức..." Bà Hàn không thích người khác nói xấu con trai mình, trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Rốt cuộc những lời này cũng làm bà ấy bớt lo lắng.