Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lục Chỉ Cầm Ma

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »


Giữa lúc Liệt Hỏa Tổ Sư còn đang đứng sửng sờ, thì quái nhân cất tiếng cười dài, nói:

- Liệt Hỏa Tổ Sư, mong sau này còn có dịp gặp được gặp mặt nhau! Câu nói vừa dứt, hai cánh tay của ông ta cũng liền vung mạnh lên, khiến Lữ Lân và Đàm Nguyệt Hoa một trước một sau, bay thẳng ra ngoài lỗ thủng to trên mái ngói. Đoạn quái nhân khẽ nhún đôi chân, phi thân lướt thẳng lên nóc nhà.

Liệt Hỏa Tổ Sư trông thấy cả ba đối phương đã nhanh nhẹn vượt ra khỏi gian đại sảnh, thì mới bừng hiểu ra là mình đã bị phỉnh gạt. Do đó, lão ta hết sức tức giận, vung một bàn tay quét mạnh theo đối phương nghe một tiếng vυ"t! Thế chưởng ấy, là một thế được lão ta vận dụng nội gia công lực trong suốt mấy mươi năm rèn luyện, nên sức mạnh vô cùng mãnh liệt, chẳng khác nào sóng vỗ đầu gành.

Một tiếng nổ ầm to, nóc đại sảnh liền bị đánh sụp xuống một góc. Đồng thời, Liệt Hỏa Tổ Sư nhanh nhẹn phi thân bay vυ"t theo...! Nhưng khi lão ta vượt ra phía ngoài, thì Đàm Nguyệt Hoa, Lữ Lân và quái nhân đã đi xa trên mười trượng.

Liệt Hỏa Tổ Sư biết không sao truy đuổi kịp đối phương, hơn nửa, lão ta cũng biết quái nhân ấy võ công chẳng kém sút gì mình, dù cho có truy đuổi vị tất làm chi được họ.

Bởi thế, lão ta gầm to lên một tiếng, và giậm chân xuống đất, khiến mặt đất nơi ấy bị lõm thành một lỗ sâu hàng nửa thước mộc, rồi hầm hầm quay lưng bước trở vào ngôi nhà.

Lữ Lân và Đàm Nguyệt Nga, sử dụng thế Bình Sa Lạc Nhạn đáp nhẹ nhàng xuống mặt đất. Kế đó, quái nhân cũng vừa lướt tới, thò tay kéo họ chạy một mạch bốn năm dặm đường, mới dừng chân đứng nghỉ.

Quái nhân to tiếng cười, nói:

- Liệt Hỏa Tổ Sư quen tánh tự cao tự đại, xem dưới mắt không ai, nhưng lần này lão ta phải tức giận đến vỡ l*иg ngực.

Lữ Lân vỗ tay cười, nói:

- Hay tuyệt! Hay tuyệt! Phải cho lão già ấy bị một vố đau như thế mới đáng đời! Đàm Nguyệt Hoa tuy lòng cảm thấy hết sức thích thú trước việc quái nhân tìm cách trêu chọc Liệt Hỏa Tổ Sư. Nhưng về lai lịch của quái nhân như thế nào, nàng vẫn còn đang mù mờ chưa hiểu rõ, nhất là phụ thân nàng đã có lời dặn dò, nếu gặp được ông ta, phải tìm cách lánh xa nên khi nàng thấy Lữ Lân có thiện cảm và như hết sức khâm phục ông ta, thì trong nàng không khỏi băn khoăn, lo lắng cho cậu ta.

Nàng cố ý tìm cách ngăn không để Lữ Lân dính dấp nhiều đến ông ta, vì theo ý nghĩ của nàng những lời nói của phụ thân nàng chắc chắn không phải là những lời nói có mục đích đe dọa.

Nàng lên tiếng hỏi:

- Mọi việc mà lão tiền bối ủy thác cho vãn bối, ngày nay có thể nói là may mắn đã làm được đến nơi đến chốn cả. Chẳng rõ trước đây tiền bối bảo vãn bối đến Quỷ Cung để cứu Lân đệ ra là có mục đích chi? Quái nhân cầm cây quạt lá kè rách nát phe phẩy mấy cái, chợt cất tiếng than dài, nói:

- Giờ đây thì đã quá muộn rồi! Lữ Lân vì không biết mọi việc trong võ lâm đang xảy ra như thế nào, nên nghe qua câu nói ấy càng hoang mang không hiểu ra sao cả. Riêng Đàm Nguyệt Hoa không khỏi hãi kinh, và trong đầu như đã nghĩ ra một việc gì, hỏi:

- Tại sao lại quá muộn rồi? Hai tia mắt sáng ngời như điện của quái nhân, nhìn đăm đăm vào Lữ Lân một lúc thật lâu, nói:

- Ta vốn có ý định cứu thoát nó ra, để cho mọi người chung quanh không còn dùng nó rúng ép Lữ Đằng Không nữa. Nhưng giờ đây...

Ông ta chỉ mới nói tới đó, thì Đàm Nguyệt Nga đã đoán biết mọi việc rất bất lợi, nên ngắt lời:

- Giờ đây đã thế nào rồi? Quái nhân không trả lời ngay, mà chỉ ngó chăm chú vào Lữ Lân một lúc, mới cất giọng thực nghiêm nghị, nói:

- Lữ Lân, hiện giờ ngươi đang mang nặng mối thâm cừu, vậy ngươi có bằng lòng lạy ta làm sư phụ không? Lữ Lân nghe quái nhân ấy bảo mình đang mang nặng mối thâm cừu, thì ngỡ ông ta muốn nói đến cái chết bi thảm của mẫu thân mình là Tây Nương Nhất Môn, chứ không hề nghĩ đến chuyện chi khác.

Cậu ta nghe quái nhân có ý thu mình làm môn đồ, tuy trong lòng hết sức vui mừng, nhưng cũng lộ vẻ đắn đo, đáp:

- Vãn bối cần phải thỉnh cầu ý kiến của gia phụ, mới có thể làm lễ lạy ra mắt sư phụ được! Quái nhân buông một tiếng thở dài, nói:

- Ngươi không cần phải hỏi nữa, vì phụ thân ngươi đã chết trên ngọn Tiên Nhân Phong tại núi Võ Di rồi! Vừa rồi, qua những lời nói khéo của quái nhân, Đàm Nguyệt Hoa đã đoán biết được, có lẽ Phi Hổ Lữ Đằng Không đã gặp chuyện chi không may rồi. Thế nhưng giờ đây nghe qua lời nói rõ ràng của quái nhân, Đàm Nguyệt Hoa cảm thấy hết sức đột ngột, kinh hoàng.

Riêng Lữ Lân vì bất thần nghe được hung tin, trong lòng vừa hãi kinh, vừa đau khổ không thể tả xiết.

Lữ Lân đứng sửng sờ như một pho tượng, khuôn mặt tuấn tú của cậu ta cũng lần lần biến thành màu vàng như nghệ, đôi mắt như đứng tròng, không nói lên một tiếng nào nữa! Đàm Nguyệt Hoa thấy thế lấy làm lo sợ, vội vàng kêu to lên:

- Lân đệ, cậu chớ quá đau lòng! Lân đệ...! Lân đệ...! Nhưng Lữ Lân tựa hồ không nghe được lời nói ấy. Cậu ta đứng trân trân như một khúc gỗ, sắc vàng trên mặt đã chuyển thành bầm tím, và mỗi lúc một sậm hơn, gần như đen thẫm! Đàm Nguyệt Hoa cuống quýt, đôi tròng mắt lóng lánh ánh lệ, khẽ nhún hai bàn chân, nhắm phía Lữ Lân lướt tới...

Nhưng thân người của nàng vừa mới phóng đi, bất thần cảm thấy có một luồng kình lực mạnh mẽ cuốn tới, hất lui nàng trở lại, khiến đôi chân nàng loạng choạng, lùi liên tiếp đến ngoài một trượng.

Quái nhân lên tiếng nạt rằng:

- Ngươi chớ đυ.ng đến nó! Lúc bấy giờ, tâm trạng của Đàm Nguyệt Hoa đang rối bời, nên vừa dừng chân đứng lại, thì hai dòng lệ liền tuôn rơi lả tả, nói:

- Tiền bối, cậu ấy thế nào rồi? Quái nhân cất tiếng cười, nói:

- Thực không ngờ ta sai ngươi đến Quỷ Cung cứu nó, thì trong võ lâm lại có thêm một giai thoại! Vì quá lo lắng cho Lữ Lân, Đàm Nguyệt Hoa, chẳng còn biết thẹn thuồng nữa. Nàng như mất hẳn cá tính đó của một cô gái, đưa chân tràn tới hai bước, nói:

- Tiền bối, xin ông hãy ra tay cứu nguy cho cậu ta! Quái nhân nói:

- Hiện giờ, vì nó bất ngờ nghe được hung tin của cha, nên vô cùng đau khổ, máu huyết đều cuồng loạn, vậy nếu ngươi đυ.ng đến nó, thì nó sẽ chết ngay tức khắc! Đàm Nguyệt Hoa nói:

- Nếu thế, thì phải làm sao bây giờ? Quái nhân cất tiếng than dài, nói:

- Giờ đây, việc sống chết của nó, hoàn toàn nhờ ở sự suy nghĩ của nó mà thôi. Nếu nó biết suy nghĩ sáng suốt, tuy cha nó đã chết rồi, nhưng riêng nó còn sống được, thì sau này sẽ rất hữu dụng, vì có vậy mới mong rửa được mốt thù cha. Nhờ đó, số máu huyết đang cuồng loạn trong người nó, sẽ từ từ lắng dịu như cũ, và nó sẽ được sống còn. Trái lại, nếu nó không biết suy nghĩ, thì chính ta đây cũng đành bó tay! Đôi má của Đàm Nguyệt Hoa ràn rụa nước mắt, đứng yên bên cạnh Lữ Lân. Nàng cảm thấy hết sức đau đớn, tựa hồ đang có hàng vạn con kiến bò cắn tạng phủ của nàng.

Qua một lúc khá lâu, bỗng sắc mặt của Lữ Lân từ bầm tím đã chuyển thành đỏ hồng, rồi ụa lên một tiếng to, hộc ra một ngụm máu tươi đỏ ối! Lúc ấy, Đàm Nguyệt Hoa đang đứng trước mặt của Lữ Lân, dường như không để ý chi đến việc đó.

Đàm Nguyệt Hoa thấy sắc mặt của Lữ Lân đã trở thành hồng hào, đoán biết Lữ Lân không đến đỗi bị mất mạng, nên trong lòng nhẹ nhõm. Nàng lấy tay áo chùi vệt máu trên khóe miệng của Lữ Lân nói:

- Lân đệ, chớ khổ sở quá như vậy. Đệ đã làm cho tôi cuống quýt đến suýt chết mất! Trong khóe mắt của Lữ Lân bỗng trào ra hai hạt lệ, lăn dài xuống má. Sắc mặt của cậu ta từ từ đỏ hồng lần lần trở thành tái nhợt, đôi môi run rẩy, nói:

- Nguyệt tỷ tỷ... Chị đối với tôi thực là tốt! Dứt lời, cả hai người vì quá cảm động, tự nhiên ôm chầm lấy nhau...

Qua một lúc lâu, Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân mới buông ra. Thân người của Lữ Lân lảo đảo mấy lượt, đưa chân bước tới và khi đến trước mặt quái nhân, cậu ta liền quỳ hai đầu gối xuống thưa:

- Sư phụ, kẻ đã sát hại phụ thân con là ai? Tại sao sư phụ chưa chịu nói rõ, để con đi trả mối hận thù đó? Quái nhân đưa tay đỡ Lữ Lân đứng lên nói:

- Lân nhi, cha con đã chết dưới lưỡi kiếm Long Hình của Hồng Ưng Cung Long! Câu nói của quái nhân vừa dứt thì Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân đều không khỏi kinh ngạc đến sửng sờ. Vì khắp cả võ lâm ai ai cũng đều biết Hồng Ưng Cung Long là vị Chưởng môn nhóm tại gia của phái Nga My. Trong khi đó, phụ thân của Lữ Lân tức Phi Hổ Lữ Đằng Không là một cao thủ tại gia của phái này. Hơn nữa, Phi Hổ Lữ Đằng Không lại là sư đệ của Hồng Ưng Cung Long! Như vậy, nếu bảo một môn phái được ai nấy công nhận là danh môn chính phái như Nga My, mà lại xảy ra chuyện tương tàn giữa sư huynh và sư đệ thì quả không ai có thể tin được cả. Nhưng qua giọng nói của quái nhân, chứng tỏ ông ta không phải đặt điều nói càn.

Trong khi Lữ Lân và Đàm Nguyệt Hoa còn đang kinh ngạc, quái nhân lại lên tiếng nói tiếp:

- Con bé kia, sau khi ngươi đã rời khỏi ngọn Tiên Nhân Phong rồi, mọi việc ở đấy diễn biến hết sức đột ngột, khiến ai nấy đều phải kinh tâm. Việc tranh hơn tranh thua, chém gϊếŧ nhau trong võ lâm là những việc thường thấy, không có chi lạ lùng. Hơn nữa, trong những cuộc xô xát như vậy, thì chuyện thương vong cũng là lẽ tất nhiên...

Quái nhân vừa nói đến đây, Đàm Nguyệt Hoa bỗng nhớ lại ông ta khi xuất hiện trên ngọn Tiên Nhân Phong, đã có nhiều hành động như muốn xúi giục cho cuộc chém gϊếŧ giữa quần hùng, càng thêm sớm bùng nổ. Bởi thế, giờ đây khi nghe qua lời nói của ông ta, nàng có ý nghĩ sở dĩ ông ta hành động như vậy, chỉ vì ông ta xem chuyện tàn sát nhau trong võ lâm là một truyện rất thường mà thôi.

Quái nhân vừa nói đến đây, bỗng cất tiếng than dài, rồi nói tiếp rằng:

- Nhưng chẳng ngờ mọi việc diễn biến lại đáng kinh khϊếp đến như vậy và cảnh tượng bi thảm đến mức dù ai cũng chẳng dám nhìn thẳng! Đàm Nguyệt Hoa vội vàng lên tiếng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện chi rồi? Quái nhân lắc đầu mấy lượt, nhưng không trả lời. Qua một lúc khá lâu, ông ta mới nói:

- Để một chốc nữa ta sẽ nói cho ngươi nghe, giờ đây chẳng hay chiếc hộp nhỏ mà ta đã trao cho ngươi, lúc ngươi rời khỏi Tiên Nhân Phong còn giữ được trong người chăng? Đàm Nguyệt Hoa vội vàng đáp:

- Vẫn còn đây! Nàng thò tay vào áo lấy chiếc hộp nhỏ ra.

Trong khi thò tay lấy chiếc hộp, Đàm Nguyệt Hoa nhớ lại khi mình rời khỏi ngọn Tiên Nhân Phong, đã vô tình đánh rơi chiếc hộp khiến các cao thủ trong Thê Hà phái truy đuổi theo, định xuống tay sát hại nàng, nên buột miệng hỏi rằng:

- Tiền bối, chẳng rõ trong chiếc hộp ấy đựng vật chi thế? Tại sao các cao thủ trong Thê Hà phái vừa trông thấy nó thì ùn ùn đuổi theo định hạ sát tôi? Quái nhân cất tiếng cười khanh khách nói:

- Trước đây nhiều năm, Thất Đại Trưởng Lão trong Thê Hà phái đã bị chết cả dưới tay ta, nên Thê Hà phái bị suy yếu đi. Bởi thế, khi bọn họ trông thấy chiếc hộp bé nhỏ đó liền nhận ra ngay là vật riêng của ta, nên mới truy đuổi theo ngươi định sát hại, khiến ngươi phải một phen kinh hồn! Đàm Nguyệt Hoa nghe quái nhân nói thế, không khỏi giật mình, thối lui ra sau nửa bước. Nàng bỗng nhớ lại trước đây, trong võ lâm có lời đồn đãi về một nhân vật trong phái Nga My đã bất mãn bảy vị Trưởng lão của môn phái Thê Hà, nên cùng hẹn đến Thương Long Lãnh tại núi Thê Hà đánh nhau quyết liệt và đã vung chưởng đánh chết tất cả bảy vị Trưởng lão ấy. Vì việc đó, ông ta bị phái Nga My trục xuất khỏi sư môn, và từ đấy không còn ai biết tung tích đâu nữa.

Đàm Nguyệt Hoa cất giọng kinh hoàng hỏi:

- Tiền bối có phải là... phải là...? Quái nhân cười nói:

- Thôi, ngươi chớ nên đoán bừa bãi nữa! Ta đây chính là Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch, đệ tử giỏi nhất của vị Chưởng môn nhóm tại gia phái Nga My, tức Minh Đô Lão Nhân đây. Trước kia, chính Hồng Ưng Cung Long còn phải gọi ta bằng sư huynh. Sau khi ta bị đuổi khỏi sư môn, thì chẳng còn lộ mặt trong võ lâm nữa.

Quái nhân tuy đã xưng rõ danh hiệu của mình nhưng Lữ Lân vẫn hoàn toàn không biết chi cả. Riêng Đàm Nguyệt Nga dù đoán biết trước rồi, nhưng vẫn không khỏi hãi kinh.

Vì nàng đã từng nghe phụ thân nàng nói, trong số các nhân vật hiện đang khét tiếng võ lâm, ông đều có thể đối địch nổi cả, nhưng chỉ riêng một người duy nhất trước kia ông có tỷ thí mấy lượt, song vẫn bị bại dưới tay đối phương. Người đó chính là sư huynh của Hồng Ưng Cung Long, mà cũng là người môn đồ giỏi nhất của Minh Đô Lão Nhân, tức Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch.

Theo lời đồn đãi, thì Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch đã làm môn hạ của của Minh Đô Lão Nhân năm vừa lên ba. Đến năm hai mươi tuổi, ông ấy đã học gần hết tài nghệ của thầy nên có một trình độ võ công cao vượt, tên tuổi vang lừng khắp võ lâm.

Ông ta lại là người rất thông minh, mọi việc chi đều hiểu biết mau lẹ, nhớ rất dai, người chung quanh đố ai bì kịp. Minh Đô Lão Nhân với ông ta tuy là tình thầy trò, song thương yêu chẳng khác nào cha con. Nhưng vì Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch là người tính tình hung tợn, thâm độc, hành sự lúc nào cũng theo tình cảm nông nổi của cá nhân, hễ có một lời nói chỉ không hợp lý thì bất luận đối phương là ai, ông ta cũng gây sự đánh nhau chẳng hề nương tay. Chính vì lẽ ấy, nên ông ta đã năm lần bảy lượt vi phạm giới luật của phái Nga My.

Đến năm ông ta hai mươi tuổi, lại vì chuyện xích mích nhỏ nhen, gây sự đánh nhau vói bảy vị Trưởng lão trong phái Thê Hà tại Thương Long Lãnh và vung chưởng đánh chết tất cả bảy vị này. Vì vậy, Minh Đô Lão Nhân đã bị quần hùng thiên hạ chỉ trích nặng nề, nên lão ta bắt buộc phải chiêu tập toàn thể đồng môn, rồi kết tội khai trừ Ngọc Diện Thần Quân ra khỏi phái Nga My.

Lúc bấy giờ, nếu Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch biết lỗi thì có lẽ nhiều nhất ông ta chỉ bị phạt ngồi yên một nơi để tự sám hối vài năm là cùng. Vì Minh Đô Lão Nhân tuy thu dạy đến bảy người đệ tử và số ấy đều lớn tuổi hơn Ngọc Diện Thần Quân cả, nhưng địa vị Chưởng môn nhóm tại gia của phái Nga My chắc chắn sẽ về phần ông ta nắm giữ chứ không còn ai khác hơn được.

Nhưng Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch không chịu nhận lỗi và bằng lòng rời khỏi vòng tường phái Nga My từ đó.

Sau khi ông ta bỏ đi, thì không còn ai nghe được tin tức chi về ông ta nữa.

Riêng Minh Đô Lão Nhân sau khi đuổi Đông Phương Bạch ra khỏi môn phái, thì suốt ngày đêm buồn bã và ba năm sau thì bị bệnh mà mất, truyền địa vị Chưởng môn nhóm tại gia phái Nga My lại cho Hồng Ưng Cung Long.

Hồng Ưng Cung Long vốn lớn hơn Đông Phương Bạch đến hai mươi tuổi nhưng vì ông ấy vào môn phái sau Đông Phương Bạch. Do đo, ông ấy phải gọi Đông Phương Bạch bằng sư huynh là một chuyện thật, chứ chẳng phải Đông Phương Bạch bày điều nói dối.

Kể từ lúc Đông Phương Bạch không còn lộ tung tích trong võ lâm nữa thì ai ai cũng tin rằng khi hay tin Ming Đô Lão Nhân tịch diệt, tất ông ta sẽ trở về núi để cúng tế. Nhưng nào ngờ sau đó vẫn không trông thấy hình bóng của ông ta.

Đến lúc đã chôn cất Minh Đô Lão Nhân đã ba hôm, ngôi mộ mới của lão ta bất thần bị một kẻ vô danh đến trộm, mang quan tài đi mất giữa một đêm mưa to gió lớn.

Việc đó người trong phái Nga My giấu kín, chẳng hề nói ra và nhân vật võ lâm cũng ít ai được biết.

Tuy nhiên, người trong phái Nga My đều tin rằng, việc làm đó chắc chắn là do Đông Phương Bạch. Vì khắp võ lâm chẳng còn ai có một trình độ võ công cao cường để làm được một việc như vậy cả. Cũng chính vì lẽ ấy, mọi người tin Đông Phương Bạch hãy còn sống trên đời, hai nhóm tăng nhân và tại gia của phái Nga My đều lo sợ ông ta sẽ tìm đến gây sự.

Họ cẩn mật đề phòng suốt mấy năm liền, vì số đệ tử trong phái Nga My không ai võ công sánh kịp với Đông Phương Bạch cả.

Nhưng đã mấy năm qua, mọi người vẫn không hề trông thấy Đông Phương Bạch xuất hiện, nên lần lần quên ông ta đi.

Hai mươi năm trôi qua, Hồng Ưng Cung Long từ một nhân vật tráng niên đã trở thành người già cả. Khi đến ngọn Tiên Nhân Phong, tuy hai người có gặp nhau, nhưng Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch mang một chiếc mặt địa to nên Hồng Ưng Cung Long không làm sao nhận ra được.

Trước đây hai mươi năm, võ công của Hồng Ưng Cung Long còn kém sút hơn Đông Phương Bạch và sau hai mươi năm, ông ấy vẫn không thể đuổi theo kịp Đông Phương Bạch.

Chính vì lẽ ấy, nên Hồng Ưng Cung Long vừa đấu chưởng với Đông Phương Bạch là đã biết ngay mình kém sút hơn, khôn ngoan rút lui sớm, bằng không thì chắc chắn ông ấy đã bị thiệt hại to rồi.

Sau khi Ngọc Diện Thần Quân nói rõ lai lịch, bỗng ngửa mặt nhìn trời hú lên một tiếng dài, rồi co tay búng thẳng vào chiếc mặt địa đang đội trên đầu một tiếng bốp, khiến chiếc mặt nạ ấy bay bổng và rớt trở xuống mặt đất.

Khi chiếc mặt nạ vừa bị đánh rơi, Đông Phương Bạch liền nhanh nhẹn cúi mặt nhìn xuống, do đó, Lữ Lân và Đàm Nguyệt Hoa không ai bảo ai, vội vàng đưa mắt nhìn vào ông ta rồi cùng buột miệng ồ một tiếng dài.

Đông Phương Bạch là người võ công hết sức cao cường, hơn nữa, trước kia ông ta đã là một cao thủ thượng thặng trong võ lâm, nên Lữ Lân và Đàm Nguyệt Hoa đinh ninh phải là một người có diện mục hết sức uy nghi, và tuổi tác cũng tương đương với những bậc tiền bối trong võ lâm hiện giờ...

Nhưng tất cả sự phán đoán của hai người đều sai cả! Vì khuôn mặt của ông ta hết sức tuấn tú, da trắng như tô phấn, mũi dọc dừa xinh xắn, đôi mày lưỡi kiếm cao xếch chạy dài đến tận chân tóc, đôi vành tai vừa to vừa dài, đôi môi đỏ như son, hai hàm răng trắng trong như ngọc, xem ra ông ta như người tuổi mới hai mươi sáu, hai mươi bảy thôi.

Nếu đôi mắt của Đông Phương Bạch không uy nghi và sáng ngời, thì chắc chắn không ai có thể tưởng tượng được một nhân vật khét tiếng xa xưa mà lại có diện mục như thế. Như vậy, cũng đủ thấy biệt hiệu Ngọc Diện Thần Quân của ông ta quả chẳng phải ngẫu nhiên mà có! Đàm Nguyệt Nga kinh ngạc đến đứng trơ trơ, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt của Đông Phương Bạch. Nàng cảm thấy hết sức lạ lùng. Người anh trai của nàng đã là một nhân vật trang nhã hào hoa, song nếu đem so sánh với Đông Phương Bạch thì vẫn còn thua sút xa.

Một người đàn ông xinh đẹp như thế này thử hỏi trước đây đã làm điên đảo bao nhiêu cô gái? Quả tim non đang chớm nở tình yêu của Đàm Nguyệt Hoa vừa nghĩ đến câu chuyện ấy, bất giác đưa mắt liếc nhìn Đông Phương Bạch một lượt và đôi má tự nhiên bừng đỏ.

Nàng tự mắng thầm: "Ôi chao! Ngươi làm sao rồi? Tại sao lại nghĩ vẩn vơ thế?" Nàng cố tự trấn tĩnh tâm thần, không nghĩ ngợi vu vơ nửa. Đoạn Đông Phương Bạch mỉm cười, diện mục của ông trông càng xinh đẹp khả ái, nói:

- Có lẽ các ngươi không ngờ ta tuổi còn trẻ đến thế này chăng? Đàm Nguyệt Hoa gật đầu.

Đông Phương Bạch nói tiếp:

- Hiện nay, có thể nói ta là người đã đứng tuổi, song vì năm ta bị trục xuất khỏi môn phái, bất ngờ ăn được một trái Lâm Tâm Châu Quả. Thứ trái cây đó rất quý báu, có khả năng làm cho con người trẻ mãi không già. Nhờ thế, nên suốt hai mươi năm qua, ta chẳng hề già nua thêm tí nào cả! Lữ Lân nghiêng tai chăm chú lắng nghe, bỗng lên tiếng hỏi:

- Sư phụ, nếu kẻ thù sát hại phụ thân con chính là Hồng Ưng Cung Long, thì tại sao chúng ta không lập tức đến phái Nga My để rửa sạch mối thù ấy? Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch cất tiếng than dài nói:

- Hồng Ưng Cung Long cũng đã chết rồi!

- Hồng Ưng Cung Long cũng đã chết rồi? Đàm Nguyệt Hoa nghe thế, càng kinh hoàng nói:

- Đông Phương...

Nàng vốn muốn gọi "Đông Phương tiền bối" nhưng hai tiếng "tiền bối" vừa đến vành môi thì nàng cảm thấy khó thốt ra khỏi miệng. Vì xem Đông Phương Bạch người quá trẻ, dáng điệu hào hoa trang nhã, nếu so với nàng không chênh lệch là bao. Vậy thử hỏi làm sao gọi ông ta là tiền bối được? Bởi thế nàng ngập ngừng trong giây lát, rồi thay đổi cách xưng hô rằng:

- Đông Phương... tiên sinh, trên ngọn Tiên Nhân Phong đã xảy ra chuyện chi rồi? Đông Phương Bạch tựa hồ đang chú ý đến vẻ e ấp của Đàm Nguyệt Hoa, nên đưa mắt nhìn nàng một lượt.

Đàm Nguyệt Hoa chẳng hiểu vì lẽ gì khi hai tia mắt chạm vào đôi mắt của ông ta thì quả tim không ngớt nhảy thình thịch, vội vàng cúi gầm đầu.

Đông Phương Bạch cười lơ đễnh nói:

- Hãy lo chữa trị thương thế cho Lân nhi trước đã, chừng nào nó bình phục hẳng rồi sẽ nói chuyện sau.

Vừa rồi, ông ta vừa giở nắp chiếc hộp bé nhỏ ấy ra. Tức thì ánh sáng từ bên trong chiếc hộp chiếu ra sáng ngời. Mặc dù giữa ban ngày, nhưng vầng ánh sáng đấy đã làm cho người chung quanh khó mở to đôi mắt được.

Đàm Nguyệt Hoa là người có gia học uyên bác, lại hiểu được rất nhiều chuyện trong võ lâm nên kiến thức rộng rãi. Nàng vừa nhìn thấy những đạo ánh sáng màu bạc đó, không khỏi thầm kinh hoàng. Nàng vội vàng đưa mắt nhìn kỹ hơn, thấy bên trong chiếc hộp bé nhỏ có đựng một hạt ngọc to cỡ trứng bồ câu, tia sáng màu bạc không ngớt chiếu lập lòe.

Ngoài ra, nàng còn thấy hạt châu lóe lên những bóng màu đỏ ẩn hiện không ngớt di động, trông chẳng khác chi là vật có sự sống.

Đàm Nguyệt Hoa hết sức kinh dị, nàng ấp úng:

- Thì ra... vật tiên sinh đã đưa cho tôi, chính là... vật quý báu thời thượng cổ... tức viên Tuyết Hồn Châu, mà trong võ lâm đã đồn đãi chăng? Sắc mặt của Đông Phương Bạch vẫn điềm nhiên, cất giọng bình thản nói:

- Kiến thức của ngươi khá lắm. Vừa trông thấy nó là ngươi đã đoán biết ngay. Căn cứ vào đó, chứng tỏ ngươi là một cô gái rất ngoan ngoãn, biết nghe theo lời dặn dò, nên chẳng hề mở nắp hộp ra xem. Khi giữ viên ngọc này trong người, dù mình có võ công cao cường tới đâu, nếu tiết lậu ra cho người chung quanh biết, chắc chắn sẽ phải chịu cái họa thiệt thân chứ chẳng phải chơi! Đông Phương Bạch vừa nói chuyện vừa vạch tóc của Lữ Lân ra, rồi kê viên Tuyết Hồn Châu để nhẹ vào Bách Hối huyệt trên đỉnh đầu của cậu ta.

Bách Hối huyệt là một huyệt đạo tập trung tất cả kỳ kinh bát mạch trong cơ thể con người. Do đó, khi viên Tuyết Hồn Châu vừa chạm vào, Lữ Lân liền cảm thấy có một luồng hơi lạnh xuyên thẳng vào huyệt đạo lan tràn khắp nội tạng.

Luồng hơi lạnh ấy chỉ trong phút chốc sau, lại lan rộng ra khắp kỳ kinh bát mạch. Hơn nữa, nó còn giúp cho khí huyết trong người cậu ta chuyển vận dễ dàng. Lữ Lân nhanh nhẹn tập trung tinh thần theo bắt đầu vận công để lo việc chữa thương.

Đàm Nguyệt Hoa đứng yên bên cạnh, chú ý theo dõi việc Đông Phương Bạch dùng viên ngọc chữa trị thương thế cho Lữ Lân.

Đông Phương Bạch bỗng lên tiếng nói:

- Ta sở dĩ vắng bóng trong võ lâm suốt hai mươi năm qua, cũng chính vì viên Tuyết Hồn Châu này. Suốt trong thời gian đó, ngoại trừ việc ta phải lo mang thi thể của sư phụ ta về Đại Tuyết Sơn để chôn cất, còn thì không khi nào gây sự với ai trong võ lâm. Ta đã dốc hết tâm huyết suốt hai mươi năm dài và lại khiến hai người phải bị mất mạng... mới lấy được viên Tuyết Hồn Châu này! Đàm Nguyệt Hoa nghe ông ta nói qua giọng đau đớn, tựa hồ trong quá trình đoạt được viên Tuyết Hồn Châu, có những chuyện khiến ông ta thương tâm mãi cho đến bây giờ.

Nhưng Đàm Nguyệt Hoa không lên tiếng hỏi chuyện đó, vì nàng đang nghĩ đến một chuyện khác, nên ngơ ngác hỏi:

- Tiên sinh đã dốc hết tâm huyết của mình trong một thời gian dài đến thế, mới lấy được viên Tuyết Hồn Châu, thế tại sao vừa gặp mặt tôi, tiên sinh lại bằng lòng trao cho? Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch ngẩn ngơ trong giây lát:

- Chỉ vì nó có lợi cho ngươi trong lúc xâm nhập Quỷ Cung.

Đàm Nguyệt Hoa lại nói tiếp:

- Hay là tiên sinh muốn làm phúc để chuộc lại lỗi lầm khi xưa.

Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch cười nói:

- Ta biếu cho ngươi là xong, còn phúc hay không phúc thì thử hỏi có can hệ chi đến ta chứ? Đàm Nguyệt Hoa nghe qua giọng nói đầy lạnh lùng, nhưng cũng đầy uy nghi của Đông Phương Bạch, thì cơ hồ mất cả tự chủ, ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy viên ngọc Tuyết Hồn Châu.

Trong lúc Đàm Nguyệt Hoa nhận viên ngọc, thì tay trắng nõn nà của Đông Phương Bạch vô tình chạm trúng tay nàng! Qua sự va chạm ấy, một cảm giác lạ lùng khó tả chạy khắp châu thân nàng, suýt nữa đã đánh rơi viên Tuyết Hồn Châu xuống đất! Cảm giác kỳ dị ấy, Đàm Nguyệt Hoa thật không làm sao diễn tả bằng lời nói.

Nàng muốn thưởng thức thêm một lần nữa cái dễ chịu, cái êm ái của thứ cảm giác mà từ trước đến nay nàng chưa hề có bao giờ! Lúc nàng và Lữ Lân ngồi sát nhau trong chiếc túi vải để gã Thạch Phủ mang từ Quỷ Cung ra ngoài, thì nàng cũng có một cảm giác tương tợ như thế. Nhưng cảm giác ấy vẫn không mãnh liệt và nóng cháy như lần này! Bởi thế, nàng vội vàng đưa tay nhận lấy viên ngọc để che giấu thái độ luống cuống của mình. Đông Phương Bạch lên tiếng nói:

- Ngươi hiện đang bị trúng một thứ bùa ngải rất độc của Quỷ Cung, vậy nên lợi dụng thời gian chờ Lân nhi vận khí dưỡng thần, lấy viên Tuyết Hồn Châu lăn một trăm hai mươi vòng nơi bị trúng độc cổ ấy, thì viên ngọc sẽ hút chất độc ra tất cả? Tâm trạng của Đàm Nguyệt Hoa lúc bấy giờ đang hết sức rối rắm. Nàng không dám ngước mắt nhìn lên, cố nén những ý nghĩ vu vơ trong đầu óc. Nàng dùng viên Tuyết Hồn Châu lăn một trăm hai mươi vòng tại nơi bị trúng độc cổ y theo lời dặn dò của Đông Phương Bạch, và thấy vết đỏ giữa lòng bàn tay, đã từ từ được viên Tuyết Hồn Châu hút lấy, trở thành nhỏ dần, và chẳng mấy chốc sau tiêu mất dấu vết.

Đông Phương Bạch nói:

- Viên Tuyết Hồn Châu ấy, kể từ khi ta chiếm được đến nay, đây là lần đầu tiên được đem ra sử dụng. Nó là một thứ ngọc quý tích lũy huyền âm, tập trung hơi lạnh hàng vạn năm, thực không hoài công hai mươi năm tâm huyết của ta.

Đông Phương Bạch vội vàng nói:

- Ngươi chẳng cần phải khách sáo nữa, hãy cất kỹ đi! Đàm Nguyệt Hoa lại cảm thấy toàn thân rung động mãnh liệt, chẳng khác chi chạm phải điện trời. Song, lúc ấy Đông Phương Bạch đã ngó sang Lữ Lân, bắt đầu kể lại cho cậu ta nghe về biến cố xảy ra trên ngọn Tiên Nhân Phong vừa rồi.

Tuy tâm trạng của Đàm Nguyệt Hoa đang vô cùng rối rắm, nhưng vì câu truyện của Đông Phương Bạch kể, là việc mà nàng rất quan tâm nên cố gắng giữ tâm tư đang rạt rào như dòng nước mùa xuân lắng dịu trở lại, nghiêng tai chăm chú nghe.

Thì ra, trước khi Lữ Đằng Không nhận bốn mâm bảo vật để áp tải món hàng lạ lùng ấy đến cho Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn ở tận Tô Châu, thì cùng một lúc các cao thủ trong võ lâm, cũng nhận được một lá thư bằng ngọc xanh, mà không ai biết lai lịch. Trong lá thư bằng ngọc xanh ấy, đã cho biết vợ chồng Lữ Đằng Không đang lên đường từ thành Nam Xương đến Tô Châu, mang theo một món vật có tương quan đến sự hưng thịnh cho cả võ lâm.

Ngụ ý trong thư, là muốn bảo cho mọi người biết, nếu ai tranh đoạt được món vật thì chắc chắn có hy vọng trở thành một nhân vật cao tuyệt và lãnh đạo cả võ lâm.

Nên biết, bất luận là một môn phái thuộc chính hay tà, bất luận là một nhân vật am hiểu võ công cao hay thấp, ai ai cũng đều hy vọng trở thành nhân vật số một võ lâm. Và mọi sự xô xát, chém gϊếŧ trong giới giang hồ, cũng như những cuộc sát phạt đẫm máu khắp võ lâm, đều xuất phát từ tham vọng say cuồng ấy.

Bởi thế, tuy lá thư bằng ngọc xanh ấy không ai biết rõ lai lịch, nhưng khi tiếp được thì các cao thủ võ lâm đều muốn ra tay tranh đoạt món vật quý báu do vợ chồng Lữ Đằng Không áp tải. Vì thế, nên suốt đường đi từ Nam Xương đến Tô Châu, hai vợ chồng Lữ Đằng Không đã liên tiếp gặp các cao thủ của bao nhiêu môn phái chận đường gây sự, định đoạt món hàng lạ lùng đó.

Nhưng lúc bấy giờ chỉ riêng có vợ chồng Lữ Đằng Không là biết rõ chiếc hộp gỗ mà họ lãnh áp tải chỉ là một chiếc hộp trống không. Nhưng khi họ đưa đến nhà của Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn, thì mọi việc lại diễn biến một cách kinh khϊếp, vì trong chiếc hộp gỗ vốn trống không đó, bất thần xuất hiện một chiếc đầu người, mà chiếc đầu người đó, lại là đầu lâu của đứa con mất tích từ bao ngày qua của Hàn Tốn! Thế là, một cuộc giao tranh ác liệt đã xảy ra, và Tây Môn Nhất Nương đã bị mất mạng tại nhà riêng của Hàn Tốn. Lữ Đằng Không vì muốn trả thù cho vợ mình, đã bôn ba tìm đến hai phái Điểm Thương và Nga My, mời các cao thủ hai phái này, kéo tới Tiên Nhân Phong họp mặt đông đảo với nhân vật võ lâm khác.

Hơn nữa, vì Quỷ Thánh Thạnh Linh khi đến Tiên Nhân Phong, có tuyên bố là Lữ Lân hiện được ông ta giam giữ trong Quỷ Cung, đồng thời lên tiếng bảo Lữ Đằng Không phải đích thân tìm đến nơi đó để thương lượng riêng với ông ta, hầu đánh đổi đứa con trai thân yêu đem về, nên số nhân vật hiện diện đều biết Quỷ Thánh Thạnh Linh đang bắt Lữ Lân để làm điều kiện trao đổi, buộc Lữ Đằng Không phải giao cho ông ta món vật quý báu mà khắp võ lâm đang đồn đãi.

Nhưng món vật đó là vật chi, thật ra không ai được biết cả. Chính Lữ Đằng Không cũng chẳng hề được biết sự thật ra sao! Tuy nhiên, số người hiện diện trên Tiên Nhân Phong, ai cũng tin rằng món vật đó, hiện đang ở trong tay của Lữ Đằng Không! Mặc dù trong quần hùng hiện diện, có rất nhiều người không biết món vật đó là gì, song họ lại không bằng lòng để cho kẻ khác cướp đi, hầu dựa vào nó xưng hùng xưng bá trong võ lâm, giày xéo giang hồ trong đó có cả mình.

Bởi thế, có một số cho rằng Lữ Đằng Không tất nhiên phải lo nghĩ đến tính mạng của đứa con thân yêu, nên chắc chắn phải tìm gặp Quỷ Thánh Thạnh Linh để thương lượng trao đổi. Vì vậy, họ không ngồi yên trên ngọn Tiên Nhân Phong để chờ đợi nữa, mà tìm đến vùng phụ cận Quỷ Cung, đón Lữ Đằng Không để thừa cơ hội tốt ra tay tranh đoạt bảo vật.

Chính vì lẽ ấy nên có một số người đã thừa đêm tối, rời bỏ Tiên Nhân Phong ra đi.

Trong số người ấy gồm có vị Chưởng môn của Thái Cực Môn là Phán Tiên Từ Lưu Bản, Hắc Thần Quân, Kim Cô Lâu, toàn thể bộ hạ của phái Hoa Sơn và Liệt Hỏa Tổ Sư, tức số người mà Đàm Nguyệt Hoa cùng Lữ Lân đã gặp tại vùng phụ cận Quỷ Cung vừa rồi.

Riêng số nhân vật trong Phi Yến Môn, vì Hỏa Phụng Tiên Cô đã chết, nên cũng hối hả mang xác bà ta rời khỏi Tiên Nhân Phong.

Do đó, trên đỉnh Tiên Nhân Phong lúc bấy giờ, chỉ còn lại các cao thủ của hai phái Nga My, Điểm Thương, và một số nhân vật trong phe nhóm người của Trúc Lâm Thất Tiên mà thôi.

Đêm hôm ấy, mọi việc đều yên tĩnh, chẳng có việc chi rắc rối xảy ra. Nhưng chẳng ai ngờ một đêm yên tĩnh đó, lại chính là đêm không khí nặng nề báo trước một cuộc sát phạt đẫm máu ngày mai.

Sáng sớm hôm sau, mọi người tập trung đến khoảng đất trống trên ngọn Tiên Nhân Phong. Lúc ấy, vẫn không ai được biết chân diện mạo của Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch.

Riêng Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch sau khi lấy được viên Tuyết Hồn Châu, thì có ý dựa vào võ công cao tuyệt của mình, xây dựng nên một môn phái lớn, hầu chống đối lại với các môn phái hiện hữu. Nhưng chẳng ngờ ông ta gặp một cuộc hội họp quần hùng trên đỉnh Tiên Nhân Phong như thế này.

Trong đêm ông ta vừa gặp Đàm Nguyệt Hoa, chính ông ta cũng không làm sao biết được vì lẽ gì mình lại mang viên Tuyết Hồn Châu, một viên ngọc mà ông ta đã hao hai mươi năm tâm huyết, và suýt nữa đã mất mạng, trao cho nàng một cách dễ dàng! Nguyên do ông ta chỉ cảm thấy mọi hành động của Đàm Nguyệt Hoa khi xuất hiện tại Tiên Nhân Phong, tỏ ra rất hợp ý riêng của ông ta mà thôi.

Bởi thế, khi ông ta sai nàng xâm nhập Quỷ Cung, thì sợ nàng gặp điều nguy hiểm, nên đã trao nàng viên Tuyết Hồn Châu, mà ông ta còn quý báu hơn cả tính mạng.

Sau khi mọi người đã tập họp trở lại, thì Đông Phương Bạch vẫn giữ thái độ như mấy ngày qua, cất giọng lạnh lùng nói:

- Một ngày nữa lại bắt đầu, vậy hôm nay ai ra tay tỷ thí trước đây? Lời nói của Đông Phương Bạch vừa dứt, thì trong phái Nga My bỗng có một lão già tóc bạc, dáng điệu uy nghi, bất thần đứng phắt dậy. Người ấy không ai khác hơn là Phi Hổ Lữ Đằng Không! Sắc mặt của Phi Hổ Lữ Đằng Không đang tràn đầy nét bi thương, căm tức, đưa tay siết chặt cán kim đao nói:

- Tại hạ còn có một việc này chưa được biết rõ, nên muốn thỉnh giáo với vị chủ nhân ở đây, tức Lục Chỉ Tiên Sinh!

-oOo-

Hết chương 39
« Chương TrướcChương Tiếp »