Chương 1: Quỷ gϊếŧ người

“Chết người rồi, chết người rồi…”

Tiến hét thảm thiết cắt ngang màn mưa đêm, một người chạy nhanh như bay ra ngoài.

Một đám công nhân đang trú mưa ở cổng sân, mọi người ngạc nhiên ngăn người đó lại, mồm năm miệng mười hỏi, ai, ai chết rồi.

“Lâm Linh, là Lâm Linh.” Người kia vùng thoát khỏi mọi người rồi chạy ra ngoài: “Trong hồ hoa sen có quỷ muốn gϊếŧ nàng ấy, mau báo quan.”

Khi người kia hét lên lời này, Diệp Thái Đường đã chạy vào trong rồi, Lâm Linh là tỷ muội tốt, láng giềng của nàng, giữa ban ngày ban mặt nói đùa gì mà trù người khác chết vậy, những người khác ngẩn người một lát rồi vội vàng đi theo.

Hồ hoa sen cách nơi này không ra, bước qua cổng sân thì ở bên cạnh hành lang, mấy người đội mưa xông vào bên trong, nhưng lại dừng bước trên hành lang.

Không chỉ dừng lại, mà còn lui bước, một người dẫm trúng một người khác, trời mưa lớn nên mặt đất trơn trượt, có người trượt chân ngã ngồi trên mặt đất, nhưng lại quên cả việc bò dậy mà dùng tay chống trên mặt đất, liên tục lùi về phía sau.

“Quỷ, quỷ…” Có người rùng mình hét lớn, chỉ tay về phía trước, sắc mặt tái nhợt.

Cuối hành lang là một cây cầu vòm, đầu kia của cầu vòm là một đình bát giác, phía sau bát giác là một ao sen, lúc này những lá sen đang nhảy múa trong mưa gió.

Trên đình bát giác, có một nữ nhân cả người ướt sũng, chính là Lâm Linh được thuê làm việc chung với bọn họ, nàng ấy cũng trạc tuổi Diệp Thái Đường, dáng người gầy gò, nhỏ nhắn, lúc này có một dải lụa màu đen quanh cổ Lâm Linh, nàng ấy bị treo trên xà lầu bát giác.

Hai tay Lâm Linh buông thõng, hai chân không chạm đất, lơ lửng trên không, dải lụa đen từ từ siết chặt, giống như có ai đó đang kéo dải lụa từ phía sau vậy.

Chuyện kỳ lạ chính là, sau lưng nàng ấy không có ai cả.

Không có người nào nắm dải lụa.

Đình bát giác chỉ lớn chừng đó, bốn phí có bốn cây cột chống đỡ, phía trên có mái bằng, chỉ cân nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấy hết phần còn lại của đình, tuyệt đối không có ai có thể ẩn núp được.

Mà dải lụa màu đen siết cổ Lâm Linh lại được thắt một nút trên cổ nàng ấy, hai đầu còn lại bồng bềnh trong gió, giống như đang sống vậy.

Có người muốn bước đến, nhưng lại bị người phía sau giữ chặt.

“Quỷ, có quỷ, quỷ treo cổ đang tìm thế thân.” Người lớn tuổi run rẩy nói: “Đừng, đừng qua đó…”

Diệp Thái Đường không thèm để ý đến, nàng không ngừng bước mà lao đến chỗ Lâm Linh.

Nàng từng là một pháp y, cho nên nàng biết rất rõ quá trình tử vong cũng như kết quả của mỗi kiểu chết.

Treo cổ chết, cơ ở phần cổ yếu ớt, ở vị trí phía trước, dây siết cổ không có độ co giãn, chỉ cần ba phút là đủ để cướp đi mạng sống con người. Còn Lâm Linh thì từ khi nàng xông vào đây, nàng ấy đã không còn cử động nữa.

Diệp Thái Đường nhanh chóng ôm lấy Lâm Linh đang lắc lư trong cơn mưa gió, nhưng một mình nàng chỉ có thể nhấc người cao lên một chút, dù làm thế nào cũng không thể đưa nàng ấy xuống được. Nàng quay đầu hét lên: “Làm gì có quỷ, còn không mau đến cứu…”

Còn chưa dứt lời, Diệp Thái Đường chỉ cảm thấy Lâm Linh trong tay nàng lắc lư dữ dội, cả người ngã xuống dưới, ầm một tiếng đập xuống mặt đất, còn kéo nàng ngã xuống theo.

Mọi người đều bị dọa không nhẹ, lúc này bọn họ càng không dám bước đến, ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ nhìn thấy dải lụa màu đen siết cổ Lâm Linh đã theo làn gió bay ra ngoài, đáp xuống giữa đám lá sen dày đặc.

Diệp Thái Đường không có tâm trạng để ý những chuyện này, nàng nhanh chóng bò dậy, vỗ vào mặt Lâm Linh mấy cái rồi cúi người kiểm tra hơi thở, nhưng nàng ấy hoàn toàn không còn hít thở. Diệp Thái Đường lập tức nghiêng mặt Lâm Linh sang một bên, hai tay bắt chéo, bắt đầu nhấn mạnh vào l*иg ngực của nàng ấy.

Mưa càng lúc càng lớn, mấy người thôn dân nhìn thấy động tác kỳ lạ và điên cuồng của Diệp Thái Đường, bọn họ chỉ cảm thấy rợn da gà.

Hai khắc trôi qua, Lâm Linh vẫn không hề nhúc nhích, cánh tay của Diệp Thái Đường đau nhức không chịu nổi, nàng đột nhiên mất hết sức lực, ngã ngửa ra sau.

Không thể cứu sống được, Lâm Linh, đã chết rồi.

Nàng ấy đã chết ngay trước mắt nàng.

Khuôn mặt Diệp Thái Đường bị nước mưa tạt đến mức không còn sắc máu, nàng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn lên xà nhà với vẻ mặt không có cảm xúc.

Cái chết của Lâm Linh thật sự rất kỳ lạ, nhưng nàng tuyệt đối không tin trên đời này có quỷ.

Là ai, hại chết muội?

Đây là lần đầu tiên Diệp Thái Đường đến Lục Phiến Môn, quan sai đến rất nhanh, mấy người làm việc chung với Lâm Linh như bọn họ đều bị xem là nghi phạm, đều bị tra hỏi một lúc, nhưng không ai có thể nói ra được chuyện này rốt cuộc là thế nào.

Khi Diệp Thái Đường được thả ra, mẫu thân của Lâm Linh cũng đến rồi, bà ấy ở trong phòng để thi thể, nhìn nữ nhi mà khóc đến mức té ngã xuống đất.

Diệp Thái Đường bước vào trong, Lâm thẩm ngẩng đầu nhìn thấy nàng thì gọi một tiếng rồi đứng dậy ôm chầm lấy nàng: “Vì sao lại như vậy, Tiểu Linh cứ thế mà đi rồi…”

Diệp Thái Đường vẫn đang mặc bộ y phục ướt đẫm, vô cùng chật vật.

Nàng chậm rãi lắc đầu, không biết nên nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Quan phủ, nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”

Thi thể mới chết chứa đựng nhiều thông tin nhất, lúc ở đình bát giác, sau khi Diệp Thái Đường kết thúc cấp cứu, nàng vẫn chưa kịp thở một hơi thì người của quan phủ đã đến rồi, nàng bị xem là nghi phạm rồi đưa đi tra hỏi, cho nên vẫn chưa thể xem lại thi thể.

Bây giờ nhìn thấy thi thể, nàng theo bản năng muốn bước đến gần xem thử, nhưng nàng vừa mới đến gần một bước, đã bị nha dịch đứng bên cạnh ngăn lại.

“Không được đến gần.” Nha dịch nghiêm mặt nói.

Diệp Thái Đường vội vàng nói: “Ta là tỷ tỷ của nàng ấy, ta muốn nhìn nàng ấy.”

“Không được.” Nha dịch không hề châm chước: “Nhận đúng thi thể rồi thì các ngươi có thể trở về để chuẩn bị hậu sự trước. Rồi đem một bộ quần áo đến đây để thay cho người chết, đợi đến khi bắt được thủ phạm, đương nhiên sẽ có người đến thông báo cho các ngươi.”

Bọn họ đều là dân chúng bình thường, mặc dù Lâm mẫu đau khổ, nhưng bà ấy cũng không dám nói nhiều trong hoàn cảnh này. Bà ấy lại lưu luyến không rời nhìn nữ nhi, rồi nhanh chóng về nhà chuẩn bị.

Diệp Thái Đường không muốn đi, nhưng nàng ở đây không thể nói lời nào cả, chỉ đành phải chậm rãi đi ra ngoài, khi đi đến chỗ sân viện, nàng nhìn thấy ba chữ Lục Phiến Môn, đột nhiên dừng lại.

Có tiếng bước chân vang lên bên ngoài một cổng khác của sân viện, có người đang bước vào.

“Không đúng.” Diệp Thái Đường nhìn tháp cổng uy nghiêm sừng sững, lẩm bẩm rằng; “Không đúng.”

Nha dịch dẫn đường không kiên nhẫn nói: “Sao lại không đúng?”

Mặc dù trong nhà có người chết thật sự rất đau lòng, nhưng mà bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều chuyện như vậy rồi, cho nên không có quá nhiều cảm xúc.

Diệp Thái Đường nói: “Tuy Lục Phiến Môn là nơi tra án, nhưng chỉ tiếp nhận trọng án khó khăn kỳ lạ, án của Lâm Linh, vì sao lại được phân đến Lục Phiến Môn?”

Chẳng lẽ quan phủ cũng cảm thấy cái chết của muội ấy kỳ lạ, do quỷ thần làm sao?

Một người phụ nhân nông thôn cả đời chưa từng tiếp xúc với quan phủ, Lâm mẫu không phân biệt được sự khác nhau trong đó, chỉ biết bọn họ đều là quan phủ, đều là quan lão gia.

Nhưng Diệp Thái Đường phân biệt được.

Hoàng thành Đại Lương, nha môn là nơi quản lý mấy chuyện trị an hình sự, thậm chí những chuyện trộm gà trộm chó, láng giềng cãi nhau, ngươi cũng có thể đến cổng nha môn gõ trống kêu oan.

Lục Phiến Môn là nha môn ẩn, thuộc về Hình bộ, nếu như đặt ở thời đại trước của nàng, thì nơi này thuộc về tổ trọng án, trừ phi bọn họ kết luận cái chết của Lâm Linh thuộc về án kỳ lạ thì Lục Phiến Môn mới tiếp quản, vậy thì chứng minh, bọn họ có thể đẩy trách nhiệm cho quỷ thần bất cứ lúc nào.

Nhưng nha dịch không có ý định nói quá nhiều với nàng, thấy nàng đứng tại chỗ không đi nữa, hắn trực tiếp giơ tay kéo, sao Diệp Thái Đường có thể chống lại sức lực này, nàng bị kéo đến mức loạng choạng, suýt chút nữa té ngã.

“Dừng tay.”

Một tiếng quát vang lên, theo sau giọng nói, một nam nhân cao lớn bước vào từ cổng.