Chương 17: Mộ cố nhân

Kinh thành Đại Lương, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Khu vực phồn hoa trong nội thành không lớn, nhưng phạm vi bao quanh nội thành lại không nhỏ, chia làm hai khu vực Nam Bắc.

Diệp Thải Đường cũng không phải người kén chọn chuyện ăn mặc, ở, đi lại, lần này đi mua y phục, nàng lại đi muốn gãy cả chân.

Diệp Thải Đường không đến tiệm may, cũng không đến tiệm vải, mà nàng đến phường dệt nhuộm.

Nàng cũng không khách sáo, vừa vào trong liền tự giới thiệu.

“Ta là người của Lục Phiến Môn.” Diệp Thải Đường nghiêm mặt nói: “Có một vụ án, cần ngươi phối hợp điều tra.”

Tuy lão bản chưa từng nhìn thấy có nữ nha dịch, nữ bổ khoái gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ Diệp Thải Đường, không biết sao hắn lại cảm thấy nàng đang nói thật. Nàng có loại khí chất hoàn toàn khác với nữ công nhân trong phường nhuộm, cũng có khí chất khác với tiểu thư phú hộ.

“Ngươi xem loại màu nhuộm này đi.” Diệp Thải Đường nói: “Xem có phải màu nhuộm của chỗ các ngươi không.”

Nàng đưa chiếc khăn tay dính một chút màu nhuộm kia ra.

Lão bản vừa nhìn khăn, khó hiểu nói: “Đây... Đây là…”

Diệp Thải Đường cũng cảm thấy rất sốt ruột, nếu như có dải lụa đen siết chết Lâm Linh thì tốt rồi, bây giờ chỉ có một chút màu nhuộm trên khăn, thật sự khiến người ta rất khó phân biệt.

Nhưng điều kiện hiện tại chính là như vậy, có khó khăn phải vượt qua.

“Đây là màu nhuộm phai ra từ trên một dải lụa màu đen.” Diệp Thải Đường nói: “Dải lụa ma xát với da phai màu, chắc hẳn công nghệ này không tốt lắm, vải trong phường của các ngươi, có phai màu khi dính nước không?”

Đây thật sự là một vấn đề sỉ nhục người khác, sắc mặt lão đại hơi tối sầm xuống, nhưng thấy sắc mặt Diệp Thải Đường vô cùng nghiêm túc, trong lòng cảm thấy căng thẳng, hắn vẫn thành thật trả lời: “Đúng vậy, có phai một chút. Nhưng giặt thêm vài lần thì sẽ không phai màu nữa, sẽ không phai màu liên tục đâu.”

Diệp Thải Đường bảo lão đại cầm vải màu đen giống như vậy đến cho nàng xem thử, làm ướt nó với chút nước rồi ma sát, quả nhiên, trên vải bố màu trắng cũng dính một mảng, màu sắc rất giống nhau.

Diệp Thải Đường đặt hai miếng vải ở chung một chỗ so sánh thử, nhưng nàng thật sự không chắc chắn.

Màu đen và màu đen rất giống nhau, nhưng bởi vì độ đậm nhạt khác nhau, cho nên không hoàn toàn giống nhau.

Diệp Thải Đường nói: “Màu nhuộm trong phường nhuộm các ngươi đều là tự mình phối màu, màu sắc của mỗi phường nhuộm đều không giống nhau đúng không. Nếu là loại vải vóc bán ra từ phường nhuộm của mình, ngươi có thể nhận ra không?”

“Có thể.” Lão bản đáp lời, lại nói tiếp: “Nhưng ít nhất phải có một miếng vải mới được, cô nương, không phải ta không phối hợp, ngươi chỉ có một chút màu như vậy, thật sự không giúp được.”

Diệp Thải Đường thở dài trong lòng, nhưng nàng vẫn nói: “Nếu chỉ phai màu khi dính nước mấy lần đầu, sau này không phai màu nữa, có phải nói rõ thời gian mua miếng vải này chưa lâu đúng không?”

“Đúng đúng đúng. “Lão bản gật đầu lia lịa, hắn ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung: “Nhưng nếu sau khi người nọ mua về chưa từng giặt hay để vải dính nước, cho dù thời gian dài một chút, cũng sẽ không phai màu. Nhưng sau khi dính nước lần đầu, nó vẫn sẽ phai màu.”

Đương nhiên Diệp Thải Đường biết, nàng bảo lão bản tìm vải vụn rồi đưa cho nàng một mảnh nhỏ, nàng viết tên phường và địa điểm, rồi tiếp tục đến chỗ tiếp theo.

Thôn trang xung quanh kinh thành, lấy nhà cũ Mạnh gia làm trung tâm rồi mở rộng ra bên ngoài, lúc Diệp Thải Đường bước ra khỏi phường nhuộm thứ tư, trời đã hơi tối.

Thời đại này ra ngoài thật sự rất bất tiện, Diệp Thải Đường cảm giác từ khi nàng đến thời đại này, nàng chưa từng đi bộ nhiều đến như vậy, thật đúng là lấy tiền tài của người khác thì phải trừ bỏ tai họa cho người khác mà. Bữa thịt ăn lúc trưa, bây giờ nàng đã tiêu hóa xong rồi.

Nàng nhìn xung quanh, đường lớn dễ đi, nhưng xa. Đường nhỏ vắng vẻ, nhưng lại gần hơn rất nhiều.

Tuy rằng gần đây chết liên tục mấy người, nhưng trị an trong kinh thành cũng không tệ lắm, hơn nữa ven đường nhỏ phía trước, là một khu mộ phần.

Khu mộ phần ban đêm, giống như một nơi vô cùng đáng sợ, gắn liền với oan hồn ma quái. Nhưng trong mắt Diệp Thải Đường, đó lại là một nơi tương đối an toàn.

Bởi vì ngay cả người xấu cũng sợ quỷ, cho nên tối lửa tắt đèn, ngay cả chặn đường cướp bóc cũng sẽ không đến nơi đó, mà có đến đó thì cũng chẳng chờ được ai.

Hơn nữa bãi tha ma này toàn chôn người nghèo khổ, thường chỉ được hạ táng qua loa với một tấm chiếu rơm, hoặc những người vô danh không có người lo liệu hậu sự, không có vật bồi táng gì, cho nên nơi này ngay cả tiểu tặc trộm mộ cũng không có.

Diệp Thải Đường là một ngỗ tác, nàng đã gặp vô số thi thể, sợ trời sợ đất cũng sẽ không sợ quỷ hồn.

Nàng nhìn ánh trăng sáng ngời trên đỉnh đầu, lập tức rẽ vào con đường nhỏ.

Bãi tha ma kia ở chính giữa con đường nhỏ, nhưng vẫn còn cách rất xa, Diệp Thải Đường mơ hồ nhìn thấy một ánh lửa yếu ớt, cùng một bóng đen của thứ gì đó.

Bước chân Diệp Thải Đường lập tức dừng lại.

Bãi tha ma có gì đó?

Quỷ?

Không, không thể nào. Mặc dù bản thân Diệp Thải Đường cũng đã trải qua chuyện không thể tưởng tượng nổi như mượn xác sống lại, nhưng nàng vẫn tuyệt không tin trên đời có quỷ. Nếu không, sau này nàng sẽ không làm những việc của ngỗ tác được nữa.

Ma trơi và dã thú gặm thi thể?

Nhưng ma trơi là do xương người có chứa nguyên tố phốt pho, sau khi thi thể thối rữa trải qua biến hóa, sẽ sinh ra chất photphin, điểm cháy của photphin rất thấp, có thể tự bốc cháy được.

Nhiệt độ hiện tại vẫn chưa cao như vậy, ban đêm thậm chí còn có chút cảm giác mát mẻ, tuyệt đối không đạt đến nhiệt độ bốc cháy tự nhiên của photphin, không có khả năng có ma trơi.

Cũng không có khả năng có dã thú gặm thi thể, chỗ này không phải nơi hoang vu hẻo lánh, trước sau đều có thôn, người đến người đi, nhiều nhất cũng chỉ có một vài con mèo hoang chó hoang, nào có dã thú lớn như vậy.

Diệp Thải Đường cảm thấy kỳ lạ trong lòng, nheo mắt lại nhìn.

Nàng nhìn thấy hình dáng kia rõ ràng hơn, hình giống là một người, đang ngồi xổm trước mộ phần, đốt giấy.

Lại có người đến bãi tha ma đốt giấy vào lúc này, Diệp Thải Đường xác định là một người, nàng càng nín thở im lặng không dám gây ra tiếng động.

Đột nhiên có người xuất hiện ở bãi tha ma lúc nữa đêm, cũng đừng dọa người khác xảy ra chuyện gì. Không phải ai cũng gan dạ như nàng.

Diệp Thải Đường kiên nhẫn chờ, bởi vì cách quá xa, ngoại trừ có thể nhìn thấy hình dáng của một người, nàng cũng không thể nhìn ra người đó già trẻ như thế nào, cũng không nghe thấy nam nhân kia đang lẩm bẩm nói gì trong miệng.

Nàng cứ đứng đợi một lúc lâu, người nọ mới bày tỏ nỗi niềm của mình xong, đứng dậy chậm rãi rời đi.

Chắc đó là một người si tâm, nếu không thì hắn cũng sẽ không đến tế bái lúc trời tối.

Diệp Thải Đường thở dài, mãi cho đến khi người nọ hoàn toàn đi xa, lúc này nàng mới đi về phía trước.

Lúc Diệp Thải Đường đi ngang qua, chỉ thấy vẫn còn chút khói lượn lờ bốc lên từ số tiền giấy vừa mới được đốt trước mộ, nàng liền tùy ý quay đầu nhìn thoáng qua.

Lâm Linh!

Diệp Thải Đường đột ngột dừng bước.

Có một tấm gỗ được cắm trên gò mộ, đây là loại bia mộ đơn giản thường thấy nhất trong bãi tha ma, trên bia mộ có viết hai chữ, Lâm Linh.

Là tên giống hệt với Lâm Linh, người bằng hữu bị hại chết ở nhà cũ Mạnh gia mấy ngày trước của nàng.

Mi tâm Diệp Thải Đường nhảy mạnh vài cái, nàng sải bước đi đến.

Hai chữ trên tấm gỗ rất rõ ràng, nhìn từ sự mức độ rõ ràng của nó, phần mộ này vừa mới được hạ táng chưa bao lâu. Tế phẩm trước mộ, ngoại trừ một đống nguyên bảo và giấy vàng chưa cháy hết, còn có thức ăn tươi mới, trên chén cơm, có cắm ba cây nhanh.

Lâm Linh là một cái tên rất bình thường, nhưng sẽ trùng hợp như vậy sao, nàng gặp được một người trùng tên trùng họ với nàng ấy trong bãi tha ma này?