Chương 20: Đại sư phong thủy

Vị đại sư phong thủy Hạ Việt mời họ Tạ, tên Tạ Chỉ, Diệp Thải Đường tán gẫu vài câu với hắn, liền kết luận hắn là một đại sư giỏi.

Lưu Sa ở bên cạnh cũng nghe mấy chuyện, hắn bội phục nói: “Tiểu Diệp, muội còn hiểu cả phong thủy nữa à.”

“Ta không hiểu.”

Lưu Sa khó hiểu: “Nhưng muội nói chuyện với Tạ tiên sinh rất hợp mà, ta thấy những lời hắn nói, muội cũng nghe rất ra dáng ra vẻ, còn nói rằng vị tiên sinh này không tệ?”

Vương Thống bên cạnh cười khúc khích: “Có khi nào ý của Tiểu Diệp chính là dáng vẻ Tạ tiên sinh không tệ?”

Tạ Chỉ còn rất trẻ, cũng khá anh tuấn. Một thân thanh sam ngọc thụ lâm phong, vô cùng nhã nhặn, thoạt nhìn không giống một đại sư phong thủy, mà giống như một thư sinh văn nhã.

“Đúng là hắn khá anh tuấn, nhưng không bằng đại nhân của chúng ta.”

Diệp Thải Đường cũng không phủ nhận điểm này, nhưng để che giấu sự nông cạn của mình, nàng vẫn giải thích rằng. “Hơn nữa ta cũng không phải người nhìn mặt, ta cảm thấy hắn tốt, bởi vì mỗi một câu nói của hắn đều đi vào trong lòng ta.”

Làm một phong thủy tiên sinh, một thầy đoán mệnh. Trọng điểm nghiệp vụ không phải có thể tính ra chuyện gì, mà là có thể khiến khách hàng hài lòng hay không.

Diệp Thải Đường rất hài lòng, rõ ràng nàng không tin một chữ nào cả, nhưng nàng vẫn cảm thấy Tạ tiên sinh nói rất có lý.

“Lỡ như có người đến, cứ lừa gạt hắn như vậy đi.” Diệp Thải Đường cổ vũ nói: “Đại sư thật sự rất giỏi lừa gạt, lát nữa ta bảo Hạ đại nhân thêm tiền cho ngài.”

Giống như khen ngợi, nhưng lời khen không rõ ràng.

Vẻ mặt Tạ Chỉ rất phức tạp, nhất thời không biết nên cảm ơn Diệp Thải Đường, hay cảm ơn cả nhà nàng.

Sau khi kết thúc nghi thức, cũng không thấy có người nào đến nhận, Hạ Việt ra lệnh một tiếng, mở mộ phần.

Nói là mộ phần, thật ra chỉ là một đống đất, có thể đắp một đống đất ở trong bãi tha ma này, cũng đã là mộ phần không tệ rồi. Cho dù bên trong thật sự có thi thể, phần lớn cũng sẽ không có quan tài.

Chuyện khó khăn nhất khi đào mộ chính là chướng ngại tâm lý, chỉ cần vượt qua chuyện này, đào vài nhát đã đào ra được rồi.

Đào vài nhát, liền cảm thấy không đúng, lại đào thêm một chút, nha dịch kinh ngạc thốt lên: “Đại nhân, mộ trống không.”

Chỗ này quả nhiên chỉ là một đống đất, bên trong cũng không có thi thể gì.

Trong đống đất, có một bộ y phục cũ.

Diệp Thải Đường vội vàng bước đến, đào y phục ra từ trong đống đất, nàng phủi sạch bùn đất phía trên, cẩn thận nhìn một lát, xác định nói: “Đúng vậy, đây là y phục cũ của Lâm Linh.”

Đây không phải mộ phần của Lâm Linh, đây là mộ y quan của nàng ấy, ai đang tế bái nàng ấy vậy?

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó hưng phấn hẳn lên.

Tuy hung thủ to gan lớn mật dám gϊếŧ người, nhưng sau khi gϊếŧ người, lá gan cũng hơi nhỏ, còn lừa mình dối người xây một phần mộ y quan cho người chết, là sợ nàng ấy hóa thành lệ quỷ đến đòi mạng à?

“Đến thôn Tiểu Cảng, kiểm tra từng nhà, xem có người nào mua tiền giấy nguyên bảo trong hai ngày này, tối hôm qua có người nào ra ngoài lúc nửa đêm, nếu như đúng cả hai chuyện, lại hỏi xem buổi chiều ngày Lâm Linh chết, người đó đang ở đâu làm gì?”

Sau khi xác nhận vài lần, phạm vi có thể dần dần thu nhỏ lại.

Mặc dù thoạt nhìn thôn Tiểu Cương có không ít người, nhưng ngoại trừ những người già yếu bệnh tật, những thanh niên trai tráng có năng lực treo cổ Lâm Linh đến chết, số lượng cũng có hạn.

Diệp Thải Đường vội nói: “Bộ y phục này của Lâm Linh, ta vẫn còn thấy muội ấy mặc trong năm nay, nhất định người đó lấy được từ tay mẫu thân Lâm Linh trong mấy ngày này. Ta đi hỏi mẫu thân muội ấy thử, có người nào đi đường vòng để lấy đồ của Lâm Linh không.”

Tất cả mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời, mấy ngày nay điều tra đến mức choáng váng hoa mắt, thoáng cái sương mù sắp tan biến rồi.

“Nếu phá được vụ án này, công đầu là của Tiểu Diệp.” Tối hôm qua Lưu Sa chỉ chợp mắt một chút, lúc này vô cùng hưng phấn: “Đại nhân, ngài phải cho Tiểu Diệp một phần thưởng lớn. . .”

Diệp Thải Đường cũng rất vui mừng, nàng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Khoan nói đến chuyện có thưởng hay không, Lâm Linh là bằng hữu hiếm hoi của nàng ở niên đại này, nếu như nàng ấy chết không nhắm mắt, nàng đời này bất an.

Bây giờ hi thể của Lâm Linh vẫn đang ở Lục Phiến Môn, cho dù phá án hay không, mấy ngày này cũng cần hạ táng, nàng không muốn lúc hạ táng Lâm Linh vẫn còn mở to mắt. Cũng không muốn mẫu thân Lâm Linh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng lại không biết hung thủ là ai.

Phần mộ y quan này không có ý nghĩa gì, tất cả mọi người đều không quan tâm đến những tế phẩm kia, chỉ có Diệp Thải Đường phủi sạch y phục của Lâm Linh, cất lại định mang về.

Đột nhiên, chỉ nghe thấy Tạ Chỉ đứng bên cạnh ồ một tiếng.

Ở bãi tha ma, mặc kệ ngươi là quan phủ bổ đầu gì đó, đại sư phong thủy mới là người có quyền lên tiếng nhất.

Diệp Thải Đường lập tức nói: “Tạ tiên sinh có phát hiện gì không?”

Bên cạnh chân Tạ Chỉ là tấm bảng gỗ được rút ra khỏi đống đất, trên đó viết hai chữ Lâm Linh.

Tạ Chỉ ngồi xổm xuống, cầm tấm bảng gỗ lên nhìn kỹ, sau đó nói: “Ta nhận ra chữ viết này.”

Lời này thật đúng là lời nói của ông trời, ánh mắt Diệp Thải Đường sáng lên, mọi người vội vàng vây quanh.

Hạ Việt cũng hơi ngạc nhiên: “Tạ tiên sinh nhận ra chữ viết này à?”

“Đúng thế.” Tạ Chỉ nói: “Đều là người trong nghề, ta rất quen thuộc với chữ viết này. Đây là chữ của lão Kim. Ông ta ở trong thôn Tiểu Cảng. Vừa rồi ta nhìn đã cảm thấy tế tự này rất quen thuộc, nhưng vẫn còn thiếu một vài thứ kỳ lạ, cho nên không dám khẳng định là ông ta.”

Tế tự cũng có những chuyện cần chú ý của tế tự, mấy cây nhang, mấy cái chén, là mặn hay chay, bày theo phương hướng nào.

Mỗi người còn có những điều cần chú ý của riêng mình, người bình thường không nhìn ra được gì, nhưng người trong nghề vừa nhìn liền biết là ai.

Kinh thành lớn như vậy, đương nhiên không chỉ có một đại sư phong thủy, những người có chút danh tiếng, đều rất quen thuộc với nhau.

Kim tiên sinh, tên Kim Chính Lợi, cũng xem như khá nổi tiếng trong giới phong thủy. Không nói đến chuyện mối quan hệ giữa ông ta và Tạ Chỉ tốt chừng nào, nhưng bọn họ cũng quen biết lẫn nhau, một số lần cúng tế, cầu phúc, pháp sự quy mô lớn, đều cần đến sự hợp tác của nhiều người.

Đám người Hạ Việt, Vương Thống nhìn về phía Diệp Thải Đường, Tạ Chỉ cảm thấy khó hiểu, còn Diệp Thải Đường lại chột dạ quay đầu.

Được rồi, nàng thừa nhận đó là vấn đề của mình. Bởi vì tối hôm qua nàng đã cầm không ít thứ ở trước mộ về.

Thấy Diệp Thải Đường chột dạ đáng thương, mọi người cũng không tiện nói tiếp: “Tạ đại nhân có biết chỗ của ông ta không.”

Đương nhiên Tạ Chỉ biết, hắn lập tức dẫn mọi người đến đó.

Nếu như người nọ mua số tiền giấy nguyên bảo ở chỗ Kim Chính Lợi, lại thỉnh ông ta chỉ điểm tế phẩm các loại, chuyện đó vừa hỏi liền biết.

Một đám người nối đuôi nhau, chẳng mấy chốc đã đến thôn Tiểu Cảng, Tạ Chỉ đã đến nhà Kim Chính Lợi vài lần, ông ta cũng nổi danh trong thôn, vô cùng dễ tìm.

Lúc này Kim Chính Lợi ở nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa, ông ta mở cửa ra nhìn, hai bên đều ngẩn người.

“Đây chính là Kim đại sư à. “Diệp Thải Đường lẩm bẩm nói: “Khó trách tối hôm qua ta nhìn bóng lưng cảm thấy quen thuộc, quả nhiên đã từng gặp rồi.”

Kim đại sư này không phải ai khác, chính là đại sư Lư Ngoại Bắc mời về để làm pháp sự trước cổng nhà cũ Mạnh gia hôm trước.

Kim Chính Lợi mở cửa nhìn, cũng sửng sốt một lát: “Các ngươi là... người của Lục Phiến Môn?”

Mấy ngày trước, người của Lục Phiến Môn ra vào nhà cũ Mạnh gia, tuy Kim Chính Lợi không biết cụ thể là người nào, nhưng cũng cảm thấy có chút quen mắt.

“Lão Kim.” Tạ Chỉ không hiểu tại sao, hắn ở bên cạnh nói: “Mấy vị này là quan gia của Lục Phiến Môn, có chuyện muốn hỏi thăm ông một chút.”