Chương 31: Múa rối

Biệt viện của Hải Vọng Thiên nằm ở ngoại ô kinh thành, yên tĩnh nhưng không hẻo lánh, chiếm diện tích không lớn, nhưng cách bài trí rộng rãi sáng sủa.

Biệt viện tọa bắc vọng nam, dựa núi gần sông, chim hót hoa thơm, quản gia mở cửa lớn, vậy mà Diệp Thải Đường lại nhìn thấy một chú nai con chạy qua bãi cỏ.

Đây rõ ràng chính là trang viên trong mơ.

“Tiểu thiếu gia.” Quản gia chào đón, vô cùng cung kính với Tạ Chỉ. Xem ra Tạ Chỉ không chỉ là một đồ đệ của Hải Vọng Thiên, mà còn là một đồ đệ đặc biệt được cưng chiều.

“Nguyên bá.” Tạ Chỉ nhảy xuống ngựa.

Quản gia cười híp mắt nói: “Lão gia đã sớm nói với ta, hôm nay tiểu thiếu gia sẽ dẫn bằng hữu đến, ông ấy đang chờ mọi người đó.”

Có hạ nhân bước ra từ trong biệt viện, dắt ngựa, dẫn phu xe vào trong nghỉ ngơi, quản gia dẫn mọi người vào trong.

Diệp Thải Đường nhảy xuống xe ngựa, ôm eo của mình, buồn bực.

Nàng ở thôn Bạch Hạ năm năm, nơi xa nhất nàng từng đi chính là kinh thành và thôn bên cạnh, lần đầu tiên nàng đi bộ, đi đến mức nghi ngờ nhân sinh. Sau đó nàng ngồi xe ngựa, xóc nảy đến mức nghi ngờ nhân sinh. Sau đó nàng thề rằng mình sẽ không bao giờ rời khỏi thôn trừ khi cần thiết, sinh ra ở nơi nào thì chết ở nơi đó.

Hôm nay từ Lục Phiến Môn đến biệt viện Hải Thiên, tuy Hạ Việt thông cảm nàng không biết cưỡi ngựa, sắp xếp xe ngựa, xe ngựa cũng rộng rãi mềm mại hơn nhiều so với xe ngựa ghép lúc trước, nhưng ngồi cả buổi sáng vẫn đau lưng mỏi eo.

Chuyện càng kinh khủng hơn chính là, đại nhân dặn dò, người của Lục Phiến Môn sao có thể không biết cưỡi ngựa, cho nên sắp xếp một khóa học cho nàng, trở về lập tức học tập.

Diệp Thải Đường càng đau khổ ôm thắt lưng của mình, thật sự muốn chỉ mang theo cái đầu ra ngoài làm việc với Hạ Việt, những bộ phận khác đều ở lại trong phòng ngủ.

Nếu không phải đến tra án, mà đến để nghỉ phép, thì biệt viện Hải Thiên thật sự là một nơi đặc biệt tốt.

Diệp Thải Đường theo sau quản gia, bọn họ đi xuyên qua con đường yên tĩnh, đến trước một tiểu lâu hai tầng.

Xa xa, nàng đã nhìn thấy một lão giả râu tóc bạc phơ đang đứng trước ban công rộng rãi trên lầu.

Chú nai con chạy đến chạy lui trong sân vừa nãy, đang gặm một chậu cây bên cạnh ông ấy.

“Đây chính là sư phụ ta.” Tạ Chỉ nói lời này còn cung kính, sau đó hắn vẫy tay với sư phụ, hắng giọng hét lên:” Sư phụ, con đến rồi đây!”

Quả nhiên được cưng chiều chính là thoải mái tùy ý như vậy, Tạ Chỉ không văn nhã nội liễm giống như bên ngoài.

Mặc dù Hải Vọng Thiên nổi danh bên ngoài, nhưng ông ấy vô cùng hiền lành khách sáo với khách nhân mà tiểu đồ đệ yêu dấu dẫn về.

Sau khi Tạ Chỉ giới thiệu hai bên, Hải Vọng Thiên nhìn canh giờ, liền nói: “Biết Tiểu Tạ hôm nay muốn dẫn bằng hữu đến, ta đặc biệt nói phòng bếp chuẩn bị mấy món ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Trên đời này không có chuyện gì tốt hơn vừa ăn vừa nói chuyện.

Bàn được đặt ngay trên sân thượng, một bàn lớn thức ăn được mang lên, tuy rằng Hải Vọng Thiên tu thân dưỡng tính ăn thanh đạm, nhưng ông ấy vô cùng cẩn thận chu đáo, mấy món ăn đặt ở chỗ ông ấy đều thanh đạm, còn mấy món ăn được đặt bên phía khách nhân, thì dầu mỡ hơn một chút.

“Người trẻ tuổi, thích ăn thịt nướng chiên rán, nhiều tương nhiều gia vị đậm đà.” Có lẽ Hải Vọng Thiên thấy Diệp Thải Đường là cô nương duy nhất, đặc biệt hòa khí, ông ấy chỉ vào một món ăn nói: “Tiểu cô nương ăn món này đi, đây là đồ tốt đó, bồi bổ dưỡng nhan.”

Quản gia đứng bên cạnh, giải thích: “Đây là măng tủy gà, nhưng không phải gà nuôi trong nhà đâu, mà là một loài chim quý hiếm trong núi tên Ngũ Sắc Phượng. Măng được trồng trong rừng trúc của biệt viện, dẫn nguồn dược tuyền trên núi xuống tưới hàng ngày, đặc biệt hơn bên ngoài một chút.”

Diệp Thải Đường ngượng ngùng, suýt chút nữa nói ra một câu, ăn không nổi.

Nàng chỉ là một người tùy tùng, lúc đến nàng đã sẵn sàng đứng phía sau trong khi Hạ Việt nói chuyện với sư phụ Tạ Chỉ. Ai ngờ chủ nhà khách sáo như thế, thật đúng là thụ sủng nhược kinh.

Hạ Việt cũng nói: “Hải tiên sinh thịnh tình khoản đãi, muội ăn thêm vài miếng đi.”

Tạ Chỉ càng thể hiện lòng hiếu khách của chủ nhà, hắn bắt đầu chiêu đãi, gắp cho Diệp Thải Đường không ít đồ ăn.

Diệp Thải Đường không phải người rụt rè, những món ăn này cũng thật sự rất ngon, sau khi nàng nói đa tạ thì cũng không khách sáo nữa, nhưng nàng vừa ăn vừa lo lắng.

Xe ngựa xóc nảy như vậy, trên đường trở về cũng đừng nôn ra.

Ăn uống tương đối rồi, Hạ Việt nói ra mục đích lần này.

“Có một vụ án quỷ dị xảy ra trong kinh thành.” Hạ Việt nói: “Trước mắt mọi người, người chết bị treo cổ trên đình bát giác bằng một dải lụa đen, nhưng không có người nào nhìn thấy hung thủ, hai đầu dải lụa đều bay trên không trung, vô cùng quỷ dị. Chúng ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, muốn thỉnh giáo lão tiên sinh một chút, lão tiên sinh kiến thức rộng rãi, có từng biết trong giang hồ có bí thuật nào như vậy hay không.”

Có lẽ Tạ Chỉ cũng kể đại khái chuyện này với Hải Vọng Thiên rồi, trong lòng ông ấy hiểu rõ.

Buông đũa xuống, Hải Vọng Thiên nói: “Mọi người nhìn về phía trước đi.”

Tất cả mọi người nhìn về phía trước, phía trước là một mảnh đất trống nhỏ.

Đột nhiên, rầm một tiếng, một vật gì đó rơi xuống đất trống.

Mọi người nhìn kỹ, là một người tí hon.

Chính xác mà nói, đó là một con rối gỗ nhỏ, đầu gỗ, cơ thể gỗ, tay chân gỗ, được kết nối bằng khớp nối ở giữa, khẽ lắc lư.

Chuyện quỷ dị chính là, người tí hon này có thể đứng được, mặc dù có chút loạng choạng lắc lư nhưng vẫn không ngã, giống như phía trên có thứ gì kéo nó vậy.

Nhưng không có người nào ở phía trên nó, nhưng từ khoảng cách xa như vậy, ánh nắng mặt trời rất tốt, tầm nhìn cũng tốt, có thể mơ hồ nhìn thấy một vài tia ánh sáng ở phía trên nó.

Diệp Thải Đường đứng bật dậy: “Ta biết rồi, thứ siết chết Lâm Linh hoàn toàn không phải là dải lụa đen, mà là một sợi tơ trong suốt. Lụa đen chỉ dùng để che giấu sợi tơ, cố ý dẫn dắt người khác nghĩ đến việc quỷ gϊếŧ người.”

Hải Vọng Thiên khẽ gật đầu, cảm thấy Diệp Thải Đường vẫn rất thông minh, vừa chỉ điểm đã hiểu ngay.

Con rối gỗ cử động, theo sự khống chế của sợi tơ, nó nhấc chân, xoay cổ, nâng cánh tay, nhất cử nhất động vô cùng linh hoạt, giống như thật sự có thể tự do hoạt động.

So với sự giật mình của Diệp Thải Đường, Hạ Việt lại rất bình tĩnh.

Hạ Việt nói: “Ý của lão tiên sinh là hung thủ dùng sợi tơ siết chết người bị hại. Thật ra bọn ta cũng từng nghĩ đến chuyện này, còn tìm mấy vị sư phụ múa rối, nhưng bọn họ đều nói rằng dùng sợi tơ để treo người nặng gần trăm cân, chuyện này không có khả năng. Nhưng cho dù lúc đó mưa to tầm tã sắc trời tối tăm, hung thủ cũng không thể dùng một nắm sợi tơ được, làm như vậy nhất định sẽ có người nhìn thấy.”

Hải Vọng Thiên nói: “Sợi tơ bình thường đương nhiên không được.”

Quản gia đi ra ngoài một lát, sau đó ông ấy một sợi tơ trong suốt bước vào.

Hải Vọng Thiên nói: “Hạ đại nhân, ngài kéo sợi tơ này thử xem?”

Hạ Việt nhận lấy, một tay cầm sợi tơ, vừa muốn dùng sức, Diệp Thải Đường vội nói: “Chờ một chút, chờ một chút.”

Sau đó Diệp Thải Đường lấy một cái khăn ra, rồi lại mượn Lưu Sa một cái khăn khác.

Diệp Thải Đường bảo Hạ Việt dùng khăn lót cả hai tay: “Đừng trực tiếp dùng tay kéo, loại dây vừa nhỏ vừa dẻo này dễ làm xước da nhất.”

Đây là những kinh nghiệm Diệp Thải Đường rút ra khi còn đi học, mỗi một lần khai giảng phát sách mới, thì đều sẽ bị sách mới cắt đứt tay.

Tạ Chỉ cười nói: “Vẫn là cô nương gia cẩn thận.”

Hạ Việt lót tay rồi dùng sức kéo một cái, sợi tơ kia không hề nhúc nhích, chẳng những không đứt, thậm chí còn không có dấu vết bị kéo giãn ra.

Hải Vọng Thiên nói: “Hạ đại nhân có thể yên tâm dùng sức.”

Hạ Việt là người tập võ, sức lực trong tay không chỉ lớn như vậy.

Nghe vậy, hắn tăng thêm sức lực, nhưng sợi tơ vẫn không nhúc nhích.