Chương 40: Tình yêu và tiền ở đâu?

Diệp Thải Đường một đường vừa ăn điểm tâm vừa trở về, vừa đi, vừa cảm khái.

Tuy rằng nàng chưa từng ăn điểm tâm của tiệm này, nhưng nhìn hộp và vẻ ngoài tinh xảo, liền biết điểm tâm này không rẻ, đương nhiên hương vị cũng rất xứng đáng với giá cả và bao bì này. Mặc dù Hạ Việt chỉ tặng nàng một ân huệ nhỏ, nhưng thật sự khiến người khác cảm động.

Cho nên người xưa nói rất có đạo lý, muốn giữ được trái tim người nào, thì phải giữ được dạ dày người đó trước, con người ăn no, thì rất dễ dàng cảm động.

Sáng sớm hôm sau, Lâm thẩm thật sự làm bánh bao thịt.

Diệp Thải Đường một tay cầm bánh bao, một tay ôm Lâm thẩm: “Ăn ngon quá đi.”

Mọi người cũng cảm thấy đặc biệt ngon, một bát mì chua cay, một cái bánh bao thịt lớn, ăn đến mức đổ mồ hôi nhễ nhại, không dừng lại được.

Lâm thẩm thấy tất cả mọi người thật lòng thích, bà ấy cũng không nhịn được mà nở nụ cười, nhưng bà ấy cũng chỉ cười một chút, nụ cười lại biến mất.

Diệp Thải Đường biết Lâm thẩm nhớ đến Lâm Linh, nàng dùng sức ôm bả vai bà ấy một cái.

Cháu không thể khiến Lâm Linh sống lại, nhưng cháu nhất định sẽ không để muội ấy chết không minh bạch.

Bọn họ lục soát cẩn thận cả nhà Kim Chính Lợi, tổng số tiền xu lẻ cộng thêm bạc vụn, cũng chỉ có hơn mười lượng.

Đây là một số tiền không nhỏ đối với những nhà bình thường, nhưng đối với người có thu nhập nhiều, lại không có sở thích xấu giống như Kim Chính Lợi, thì thật sự quá ít rồi.

Diệp Thải Đường lục tìm y phục trong tủ ỷ phục, đệm chăn trên giường: “Kim Chính Lợi vẫn luôn sống đơn giản, y phục cũng không nhiều, ông ta nhất định sẽ tiết kiệm được một số tiền lớn.”

Thời đại này không có chuyển khoản ngân hàng, nhưng nguồn thu nhập kếch xù của Kim Chính Lợi cũng không phải chuyện một người có thể chi trả hết được, cho nên rất dễ kiểm tra.

Lục Phiến Môn tìm mấy đệ tử quanh năm đi theo Kim Chính Lợi làm trợ thủ cho ông ta đến, nghe tin Kim Chính Lợi chết, bọn họ đều khóc rống lên.

Sư phụ đã chết, tình cảm sâu đậm hay không thì chưa biết, nhưng sau này bọn họ chắc chắn không còn việc làm, phải tìm đường sống khác.

Bọn họ không biết mỗi lần Kim Chính Lợi xem phong thủy làm pháp sự thì thu bao nhiêu tiền, nhưng bọn họ mỗi lần ông ta làm pháp sự cho nhà nào. Cũng biết Kim Chính Lợi bình thường thích ăn cơm ở đâu, thích xem kịch ở nơi nào.

Hạ Việt bảo bốn người bọn họ đứng thành một hàng.

Bốn đồ đệ này, lúc trước khi hắn ở nhà cũ Mạnh gia, cũng đã nhìn qua một lượt, chỉ là không chú ý.

Sau đó, hắn nghi ngờ Kim Chính Lợi, lại gọi bọn họ đến hỏi thăm tình hình, nhưng bọn họ cũng không nói được bao nhiêu chuyện.

Trong các đồ đệ, người theo Kim Chính Lợi thời gian dài nhất, cũng chính là đại sư huynh tên Dương Hữu Xương. Là một thiếu niên vai to eo tròn, trông có vẻ khá trung thực.

“Ta theo sư phụ năm năm rồi.” Dương Hữu Xương nói: “Sư phụ rất chiếu cố ta, ông ấy thấy ta một mình chăm sóc mẫu thân đáng thương, mỗi lần có việc, đều gọi ta trước, cũng sẽ cho ta nhiều một chút.”

Đáng tiếc chỉ có năm năm, năm năm, không thể nào tham dự vụ án bảy năm trước.

Những người khác cũng nói tương tự, bọn họ đều sống cách nhà ông ta không xa, mỗi khi có việc ông ta sẽ gọi bọn học, làm xong trả tiền.

Hạ Việt nói: “Bình thường lúc không có việc, các ngươi có đến thăm sư phụ không?”

Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẫn là đại sư huynh đại diện trả lời theo thói quen: “Bình thường có đến, nhưng cũng không đến nhiều, sư phụ không thích bọn ta đến nhà làm phiền ông ấy.”

Diệp Thải Đường xen vào nói: “Ngày lễ ngày tết thì sao, có đến tặng quà không?”

Dương Hữu Xương lắc đầu: “Không có, ngày lễ ngày tết sư phụ đều không ở nhà, bọn ta cũng không biết sư phụ đi đâu, tìm không thấy. Chúng ta chỉ đến thăm sư phụ vào những ngày bình thường.”

Hạ Việt và Diệp Thải Đường nhìn lẫn nhau.

Chuyện này kỳ lạ, Kim Chính Lợi một mình đơn độc, cũng không có thân thích bằng hữu ở kinh thành, ngày tết ngày tết có thể đi đâu?

Lưu Sa nhịn không được nói: “Không phải Kim Chính Lợi nhân tình bí mật, tư sinh tử đó chứ?”

Kim Chính Lợi thật sự trông không giống như một người tình cảm phong lưu, hơn nữa ông ta cũng lớn tuổi, nhưng mà nhìn người không thể nhìn bề ngoài, chuyện này ai cũng không thể nói chắc được.

Hạ Việt bảo bọn họ cẩn thận nhớ lại việc làm ăn hai năm gần đây của Kim Chính Lợi, bình thường ông ta thích đi chỗ nào, ghi chép lại hết.

Người bán chết rồi, nhưng người mua vẫn biết mình đã trả bao nhiêu tiền.

Cho nên bọn họ chia nhau ra điều tra, Hạ Việt dẫn Diệp Thải Đường đến nơi Kim Chính Lợi thường đến.

Một nam nhân độc thân, cũng chẳng mấy khi tự nấu cơm, cho nên ông ta thường ăn uống ở hai, ba tửu lâu, nhưng mà ăn uống cũng đơn giản, không hề xa xỉ.

Ông ta cũng không đến thanh lâu, thỉnh thoảng mua một bộ y phục, lại mua một vài dụng cụ làm việc, có thể xem như tương đối đơn giản, vừa nhìn đã hiểu hết.

Lưu Sa dẫn người chạy nửa ngày, tổng kết tương đối thu nhập của ông ta trong nửa năm nay.

“Không ngờ tiên sinh phong thủy kiếm được nhiều tiền như vậy.” Lưu Sa chịu kí©h thí©ɧ rất lớn: “Trong hai năm này, có thể tra ra được, có gần năm trăm lượng thu nhập, ngoại trừ phần chia cho người khác, nói thế nào cũng tiết kiệm được bốn trăm lượng, thật sự kiếm được quá nhiều tiền rồi.”

Coi như là Hạ Việt, bổng lộc một năm cũng không được bốn trăm lượng.

Trong lòng mọi người nhất thời đều có chút mất cân bằng, Diệp Thải Đường nghĩ đến một tháng hai lượng bạc bi thương của mình, nghiêm túc nghĩ mình có nên tìm Tạ Chỉ bái sư học nghệ hay không.

Sau đó trở về dùng bạc đập bẹp Hạ Việt.

“Có thể tưởng tượng được mà.” Hạ Việt không quá quan tâm, hắn lật hóa đơn: “Ông ta chỉ là một tràng pháp sự cho Lư Ngoại Bắc, không phải đã định thu một trăm lượng à? Nói như vậy, hai năm năm trăm lượng cũng không nhiều. Ăn uống đều tiết kiệm, thì có thể để dành phần lớn số tiền này.”

Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể lục soát được mười mấy lượng bạc ở trong nhà, cũng không có bất cứ thứ gì đáng giá.

Tiền đi đến đâu, thì tình yêu đi đến đó, nhưng số tiền này, đi đâu rồi?

Lúc Hạ Việt và Diệp Thái Đường nói chuyện, thì bọn họ đang đứng bên ngoài một tiệm quan tài.

Loại cửa tiệm này chuyên bán đồ dùng cho người chết, nhiều nhất chính là quan tài, sau đó là tiền giấy, nguyên bảo, nhang nến… Được mở ở cuối một con hẻm nhỏ.

Mặc dù thoạt nhìn cửa tiệm này trông rất xui xẻo, nhưng cuối cùng không ai có thể thiếu nó, Kim Chính Lợi chính là khách quen của nơi này.

Lúc Lưu Sa tìm đến, bọn họ mới vừa bước ra từ trong tiệm, vừa nói chuyện vừa đi về phía trước.

Đột nhiên, một tiếng gọi vang lên sau lưng.

“Chờ đã, đại nhân chờ đã.” Chưởng quỹ tiệm quan tài đuổi theo bọn họ.

Mọi người dừng bước.

Chưởng quỹ nói: “Ta đột nhiên nhớ đến một việc, không biết có ích hay không.”

“Ngươi nói đi.”

Chưởng quầy nói: “Đại nhân, ngài hỏi lão Kim có chuyện gì lạ hay không, vừa rồi ta mới lật xem sổ sách một lần nữa, thật sự có một chuyện, cũng không biết có tính là chuyện kỳ lạ hay không.”

Hạ Việt nói: “Ngươi cứ nói đi.”

Chưởng quỹ nói: “Đó là chuyện bốn năm trước, có một ngày lão Kim đến tiệm lấy hàng theo thường lệ, những hàng hóa hắn mua, bình thường đều yêu cầu rẻ đẹp, chính là mấy loại chuyên dùng để lừa người khác. Nhưng lần đó, hắn muốn lấy hàng tốt.”

Mọi người cũng không hiểu về nghề này.

Hạ Việt nói: “Thứ được gọi là hàng tốt, ám chỉ loại nào vậy?”