Chương 44: Một vị thuốc tốt

Hạ Việt không bình luận gì về yêu cầu của Diệp Thải Đường, nhưng hắn suy nghĩ một lúc nói: “Đúng rồi, tối nay, ta dạy muội cưỡi ngựa.”

“Hả?”

“Hả gì?” Hạ Việt không hài lòng: “Sau này ra ngoài là chuyện thường ngày, muội định để ta chở muội mãi à?”

Diệp Thải Đường thở dài, sống đến già học đến già, nàng lại sắp thắp sáng điểm kỹ năng mới.

Phó Thịnh vội vã ra ngoài, nhưng thay vì đến nơi ở của Kim Chính Lợi, hắn bước vào một thôn, đến bên ngoài một hộ gia đình.

“Rầm rầm rầm.” Phó Thịnh dùng sức gõ cửa.

Đây là chỗ nào vậy? Bọn họ ở đằng xa nhìn lẫn nhau.

Sau khi Phó Thịnh đập cửa vài cái, có người ra mở cửa.

Là một lão phụ nhân run rẩy, thân thể không tốt lắm, đi rất chậm.

Cửa chỉ mở ra một khe hở, Phó Thịnh trực tiếp chen vào, suýt chút nữa đυ.ng ngã lão phụ nhân.

Phó Thịnh cũng không để ý đến lão phụ nhân bên cạnh, hắn lập tức bước vào bên trong, vừa đi vừa gọi: “Dương Hữu Xương, ngươi ra đây cho ta, Dương Hữu Xương...”

“Ngươi là ai vậy.” Lão phụ nhân run rẩy đi theo phía sau.

Phó Thịnh lập tức đẩy cửa ra, vừa gọi vừa bước vào.

Lão phụ nhân ở phía sau lớn tiếng nói: “A Xương không có ở nhà, ngươi là ai vậy?”

Đây lại là nhà của Dương Hữu Xương, mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau.

Tại sao Phó Thịnh lại nổi giận đùng đùng đi tìm Dương Hữu Xương? Vậy thì hắn nhất định biết chuyện gì đó. Dương Hữu Xương là đại đệ tử của Kim Chính Lợi, ngày Lâm Linh bị hại, hắn cũng ở nhà cũ Mạnh gia, nhưng ngay cả Kim Chính Lợi, bọn họ cũng không tìm được động cơ gϊếŧ người, càng miễn bàn đến mấy đệ tử của ông ta.

Chỉ là hôm nay xem ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Ở đằng xa nhìn một lúc, Dương Hữu Xương thật sự không ở nhà, Phó Thịnh không tìm được người, hắn lại nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Sau khi đi ra, trong lòng Phó Thịnh thật sự không vui, hắn lại quay đầu trở về, chỉ vào mẫu thân Dương Hữu Xương nói: “Nhi tử của ngươi, hại chết, hại chết... hại chết sư phụ hắn, hắn phải đền mạng.”

Nói xong, Phó Thịnh nổi giận đùng đùng rời đi.

Mẫu thân của Dương Hữu Xương vừa sốt ruột, vừa sợ hãi, nhưng thân thể không tốt đi lại cũng không nhanh nhẹn cho lắm, bà ấy đuổi theo mấy bước, hoàn toàn không đuổi theo kịp, chỉ có thể hét lên từ phía sau: “Ngươi là ai, A Xương sao vậy, ngươi nói cho rõ ràng.”

Hạ Việt thấy Phó Thịnh đi rồi, dặn dò Lưu Sa: “Ngăn hắn lại, hỏi cho rõ ràng.”

Diệp Thải Đường nói: “Dương Hữu Xương không có ở nhà, ta đến xem nhà hắn có manh mối gì không. Nếu hắn nhận được tiền từ chỗ Kim Chính Lợi, rất có thể sẽ giấu ở trong nhà.”

Hạ Việt nói: “Ta đi cùng muội.”

Diệp Thải Đường vốn định nói không cần, nhưng ngẫm lại, nhìn dáng vẻ này của Dương mẫu, bà ấy cũng không biết gì, chỉ sợ nói chuyện với bà ấy cũng không biết được chuyện gì. Thêm mấy người đi chung, một người kéo chân Dương mẫu, những người khác cũng tiện tìm kiếm tra xét một lúc.

Nghĩ như vậy, chẳng những Hạ Việt đi, mà bọn họ còn dẫn theo hai bổ khoái bước vào.

Dương mẫu không đuổi theo kịp Phó Thịnh, trong lòng run sợ trở về, thấy mấy người Diệp Thải Đường đi đến, trong lòng run lên.

“Không phải A Xương thật sự xảy ra chuyện rồi đó chứ.” Dương mẫu lẩm bẩm.

Nói đến tra hỏi, thủ hạ của Hạ Việt đều là tay lão luyện, hai ba câu đã nói mọi chuyện rõ ràng.

Cũng không cần hù dọa lão nhân gia không biết chuyện gì, bổ khoái nói: “Sư phụ nhi tử Dương Hữu Xương của thẩm, Kim Chính Lợi, đã bị người ta hại chết rồi, quan phủ đến điều tra tình hình. Lão nhân gia ngài đừng sợ, bọn ta chỉ hỏi vài câu thôi.”

Dương mẫu vẫn sợ, nhưng sợ cũng không có cách nào. Nhưng mà bà ấy biết chuyện Kim Chính Lợi đã chết từ trước rồi, cho nên bây giờ cũng không ngạc nhiên.

Diệp Thải Đường và Hạ Việt cũng vào sân, thấy Dương mẫu không chú ý, liền bước vào nhà.

Dương gia thật sự nghèo, nói nhà chỉ có bốn bức tường cũng không quá đáng. Tuy trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng hoàn toàn không có vật trang trí nào cả, đơn giản đến mức chỉ có những món gia cụ cần thiết.

Hai người bọn họ dạo một vòng quanh nhà, gần như vừa nhìn đã thấy hết mọi ngóc ngách, không có thứ gì đáng tiền cả.

Khi bọn họ bước ra khỏi nhà, chỉ thấy trong gian bếp bên cạnh, đang nấu thứ gì đó sôi sùng sục, giống như đang nấu nước sôi.

Trong nhà chỉ có một mình Dương mẫu, cũng đừng hỏi chuyện khiến bà ấy quên trông chừng đồ trong bếp, lại cháy nhà.

Diệp Thải Đường vội vàng đẩy cửa gian bếp khép hờ ra, thấy lửa trong bếp lò đang cháy, bên trên đặt một cái bình gốm, thứ bên trong sôi ùng ục ùng ục, bà ấy đang nấu thứ gì đó, từng trận mùi hương tỏa ra, là mùi thuốc bắc.

“Dương thẩm, thuốc trong nồi sôi rồi.” Diệp Thải Đường vội vàng gọi người bên ngoài một tiếng, sau đó nàng nhìn xuống phía dưới bếp lò, rồi cầm một miếng giẻ lau lót tay, cầm bình gốm lên.

Cho dù Dương Hữu Xương có phải là hung thủ hay không, có liên quan gì đến hung thủ. Một lão thái thái một thân bệnh tật, bọn họ cũng có thể tiện tay quan tâm chăm sóc bà ấy.

Dương mẫu vừa nghe Diệp Thải Đường gọi, lúc này bà ấy mới nhớ đến trên bếp lò nhà mình còn nấu thuốc, vội vàng đi đến.

Mùi thuốc bắc lúc nào ngửi cũng “dễ chịu” như vậy, Diệp Thải Đường bịt mũi nhìn Dương mẫu rót thuốc, thuận miệng nói: “Đại thẩm, ngày nào thẩm cũng uống thuốc à?”

Nhìn mức độ thuần thục này, không phải một lần hai lần. Lúc trước Dương Hữu Xương cũng nói, thân thể mẹ hắn không tốt, quanh năm uống thuốc, cho nên Kim Chính Lợi đặc biệt ưu ái hắn, có việc nếu không cần nhiều người giúp, thì ông ấy đều ưu tiên gọi hắn trước.

“Đúng vậy, ngày nào cũng uống thuốc.” Dương mẫu thở dài: “Nếu không phải sức khỏe thẩm không tốt, thì A Xương cũng không đến nỗi chưa tìm được thê tử ở tuổi này.”

Nói xong, Dương mẫu rây lọc thuốc đổ vào bát, đổ cặn sang một bên.

Hạ Việt nhìn một lúc, nói: “Thuốc này do Dương Hữu Xương mua cho thẩm à?”

Dương mẫu gật đầu: “Đúng vậy.”

“Thuốc này... Vẫn luôn mua giống như vậy à, hay phải thường xuyên đổi thuốc uống?”

Dương mẫu cũng không biết Hạ Việt hỏi vậy có ý gì, chỉ nghĩ rằng hắn nói chuyện phiếm, liền nói: “Không phải lúc nào cũng giống nhau, nhưng mà cũng không khác nhiều. Ta cũng không phân biệt rõ lắm, nhưng mà hiệu quả thuốc mấy hôm nay đặc biệt tốt hơn chút, A Xương nói nó đổi hiệu thuốc bắc, hiệu thuốc này, dược liệu chỗ đó vừa rẻ vừa tốt.”

Hạ Việt gật đầu, không nói gì nữa.

Trước khi đi, bọn họ còn tiện tay cầm theo cặn thuốc và giấy giói bên ngoài Dương mẫu định mang đi vứt.

Theo tập tục, bã thuốc phải vứt ra ngoài đường, không thể giữ trong nhà mình, nếu không, bệnh khí sẽ ở trong nhà.

Diệp Thải Đường cũng không cho rằng Hạ Việt có tính tình tốt muốn giúp đỡ thân nhân người hiềm nghi vứt rác trong nhà, ra khỏi sân nàng liền hỏi: “Có phải dược liệu có vấn đề hay không?”

“Có, vài vị thuốc trong này giá cả rất đắt tiền, nhà hắn uống không nổi.” Hạ Việt nói đơn giản một câu, đem túi giấy đựng dược liệu đưa cho Diệp Thải Đường: “Đây là Cửu Phúc Đường trên con đường phía Nam, qua hỏi xem một thang thuốc này cần bao nhiêu tiền.”

Trên bao giấy có một con dấu đỏ, là ký hiệu của hiệu thuốc, có ý quảng cáo.

Cửu Phúc Đường là một hiệu thuốc bắc rất lớn trong kinh thành.

Làm ăn tốt, rất náo nhiệt, chưởng quỹ vừa nhìn bã thuốc, đã biết là thang thuốc nào.

“Thuốc này đúng là của tiểu điếm.” Chưởng quỹ nói: “Đây là thang Tứ Quân Tử, trong đó có bốn vị dược liệu chích cam thảo, nhân sâm, bạch thuật, phục linh, chủ trị tỳ phế khí hư, hụt khí mệt mỏi. Nhìn trong bã thuốc, dùng nhân sâm hảo hạng của tiểu điếm, giá cả thật sự xa xỉ, nhưng giá cả một phần tiền một phần hàng, hiệu quả cũng tốt hơn rễ nhân sâm rất nhiều.”

Hạ Việt nói: “Một thang thuốc này, cần bao nhiêu tiền?”

Chưởng quỹ tính toán: “Bình thường bọn ta đề nghị uống liên tục mười lăm ngày, thì hiệu quả sẽ tốt nhất. Mười lăm ngày này, thế nào cũng phải mười lượng bạc.”