Chương 47: Đây là tình đồng nghiệp

Tất cả mọi người đều giật mình, không ai nghĩ đến chuyện Diệp Thải Đường đột nhiên ra tay, bộp một tiếng, cái ghế đập vào người Dương Hữu Xương, chia năm xẻ bảy.

Dương Hữu Xương bị đập cũng không kịp phản ứng, hắn thét lên một tiếng.

“Tiểu Diệp.”

Lưu Sa vừa mới nhảy dựng lên định bước đến ngăn Diệp Thải Đường, nhưng Hạ Việt đã nhanh hơn một bước, hắn đưa tay ôm eo Diệp Thải Đường, kéo nàng lại, ngăn cản động tác muốn nhào đến chỗ Dương Hữu Xương của nàng.

Rõ ràng Diệp Thải Đường đang rất tức giận, nửa người trên bị kéo lại, nhưng nàng lại đá một cước đến chỗ Dương Hữu Xương.

Hạ Việt vội vàng kéo nàng lui về phía sau một chút.

“Hôm nay ta nhất định phải đánh chết hắn...” Diệp Thải Đường còn đang giãy dụa trong lòng Hạ Việt, vừa mắng chửi không ngừng, hệ thống ngôn ngữ phong phú, khiến mọi người thán phục: “Ngài xem, hắn trưởng thành trông giống như người có đầu óc không tốt, tại sao lúc sinh ra không bị ngã chết, tại sao phải trưởng thành hại người...”

“Được rồi được rồi...” Hạ Việt xoay người Diệp Thải Đường lại, dùng một tay mạnh mẽ đè gáy của nàng lại, áp mặt nàng vào ngực mình.

Diệp Thải Đường sửng sốt một lát, sau đó nàng lại giãy dụa nói: “Buông ta ra... Ta muốn tự tay đánh chết hắn…”

Nhưng Hạ Việt không buông, Diệp Thải Đường vừa đánh vừa đạp trong lòng hắn vài cái, nhưng hắn không hề nhúc nhích.

“Lưu Sa.” Hạ Việt nháy mắt với Lưu Sa, mau chóng đưa Dương Hữu Xương đi.

Lưu Sa hiểu, hắn vội vàng nhào đến, bịt miệng Dương Hữu Xương rồi kéo người xuống.

Hạ Việt vừa ôm chặt eo Diệp Thải Đường, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, để nàng quyền đấm cước đá giải tỏa cảm xúc trong chốc lát, rồi mới nói: “Tìm được hung thủ rồi, Lâm Linh không hề chết không minh bạch, muội là bằng hữu tốt nhất của nàng ấy, mẫu thân muội ấy cũng có nơi để đi rồi, nàng ấy sẽ an tâm lên đường.”

“Không phải tốt nhất, là duy nhất...” Diệp Thải Đường từ từ bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Muội ấy là người thân duy nhất của ta trên đời này.”

Mặc dù bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng Lâm Linh là người duy nhất toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng, người đồng hành với nàng trong những năm tháng mờ mịt lúc nàng mới xuyên không đến đây.

Không còn người thứ hai.

Từ nay về sau, nàng thật sự đã trở thành một người đơn độc trong thế giới này, không còn mối liên hệ nào với người khác.

Trong lòng Diệp Thải Đường chua xót không chịu nổi, nàng đưa tay ôm eo Hạ Việt, giấu mặt vào trong y phục của hắn, lại nhịn không được mà khóc thành tiếng.

Lúc này, bất cứ ngôn ngữ khuyên giải an ủi nào cũng yếu ớt vô ích, Hạ Việt không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Lưu Sa đưa Dương Hữu Xương đi, hắn thật sự không an tâm cho nên quay trở lại, vừa mới bước vào sân, thì đã nghe thấy tiếng khóc của Diệp Thải Đường.

Hắn thả chậm bước chân, thở dài, cũng không bước vào, chỉ ngồi xuống bậc thang trước cửa.

Bổ khoái ở bên cạnh thò đầu vào trong phòng, cũng ngồi xuống bên cạnh Lưu Sa.

“Tiểu Diệp thật không dễ dàng.” Lưu Sa nói: “Bằng hữu tốt nhất bị hại chết, muội ấy đi sớm về trễ tra án, mấy ngày nay không hề thể hiện chút đau khổ, thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt trong tang lễ của Lâm Linh.”

Bổ khoái gật đầu, thấp giọng nói: “Đúng vậy, chúng ta đều sợ muội ấy chịu đựng xảy ra chuyện, lần này muội ấy khóc, ngược lại cũng tốt, khóc xong sẽ thoải mái hơn.”

Có người nào người thân qua đời mà không đau buồn, huống hồ là một cô nương gia bây giờ không còn thân thích nữa.

Diệp Thải Đường thống khoái, tận sức khóc hết sự đau buồn và oán hận từ khi Lâm Linh bị hại cho đến nay. Nước mắt nước mũi dính đầy y phục của Hạ Việt, nhưng Hạ Việt lại làm như không nhìn thấy, cũng không hề tỏ ra ghét bỏ.

Mãi cho đến khi Diệp Thải Đường khóc mệt rồi, tiếng khóc dần dần nhỏ lại.

Hạ Việt một lần nghi ngờ Diệp Thải Đường đang ngủ, chậm rãi cúi đầu nhìn, đã thấy Diệp Thải Đường trong lòng hắn chớp mắt to.

“Muội còn muốn khóc nữa không?” Hạ Việt thấp giọng nói: “Muốn khóc cứ tiếp tục khóc, ngày mai không được khóc nữa, phải làm việc thật tốt để trả nợ cho ta.”

“Không.” Diệp Thải Đường khàn giọng níu: “Khóc đủ rồi, cũng khóc mệt rồi.”

“Khóc đủ rồi thì tốt, vậy muội còn không mau buông ta ra.” Tuy Hạ Việt nói như vậy, nhưng hắn cũng không đẩy Diệp Thải Đường ra.

Diệp Thải Đường ngượng ngùng nói: “Ta ngượng ngùng buông ra... Làm bẩn y phục của đại nhân rồi.”

Khi nãy nàng khóc rất thoải mái, bây giờ khóc xong rồi, nàng đã bình tĩnh lại, mới cảm thấy thật sự không ổn cho lắm.

Chuyện này còn không bằng nàng ôm Lưu Sa khóc, cũng không biết Hạ Việt sẽ ghét bỏ nàng như thế nào nữa.

“Không sao đâu.” Hạ Việt rất bình tĩnh: “Làm bẩn rồi thì muội giặt cho ta là được.”

Diệp Thải Đường lẩm bẩm nói: “Y phục của đại nhân vừa nhìn đã biết đắt tiền, ta không dám giặt, giặt hỏng rồi bồi thường không nổi.”

Thật đúng là miệng nói ngượng ngùng, trên thực tế lại không muốn trả bất cứ cái giá nào.

Hạ Việt cười một tiếng, buông tay ra.

“Được rồi, khóc xong thì buông ta ra đi.” Hạ Việt trêu chọc nói: “Muội còn ôm nữa, thì ta sẽ kiện muội có hành vi bất chính với ta đó.”

Thật đúng là đại nhân trong Lục Phiến Môn, chuyện gì cũng muốn kiện người khác. Còn có tình đồng nghiệp không vậy?

Diệp Thải Đường than phiền một câu trong lòng, nàng cũng chậm rãi buông tay ra, dùng tay áo của mình lau mặt, nàng cũng muốn lau cho Hạ Việt một chút, nhưng khi nhìn bộ y phục nhăn nhúm của hắn, cũng không phải lau sơ thì có thể giải quyết vấn đề.

“Ta đi rửa mặt.” Diệp Thải Đường khàn giọng nói: “Đại nhân cũng đi thay y phục đi.”

Nói xong, Diệp Thải Đường chạy trối chết.

Hạ Việt đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Lưu Sa và mấy bổ khoái ngồi một hàng trên bậc thang, cùng nhau ngẩng đầu nhìn hắn.

Lưu Sa đứng lên: “Đại nhân, Tiểu Diệp không sao chứ.”

“Không sao.” Hạ Việt phủi y phục với vẻ mặt bình thường: “Ta đi thay y phục, ngươi đến chỗ Dương Hữu Xương bảo hắn nói cẩn thận rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, lấy lời khai ấn dấu tay.”

Diệp Thải Đường một đường chạy về phòng mình, đóng cửa lại.

Nàng không giống những tiểu cô nương nói chuyện với nam nhân mấy câu sẽ đỏ mặt ở thời đại này, mặc dù lúc nãy nàng được Hạ Việt ôm, cũng ôm Hạ Việt, nhưng thật sự chuyện xảy ra có nguyên nhân, vẫn chưa đến mức nhớ đến thì sẽ hồi hộp, mặt đỏ tim đập.

Nhưng thật sự có chút xấu hổ, về tình có thể giải thích, nhưng vẫn xấu hổ như cũ.

Diệp Thải Đường ngẩn người trong chốc lát rồi bình tĩnh lại, nàng rửa mặt, thay y phục, soi gương, cảm giác đã lấy lại được mấy phần mỹ mạo và bình tĩnh.

“Thật ra Hạ Việt cũng không tệ lắm.” Diệp Thải Đường lẩm bẩm: “Ít nhất, vẫn có chỗ không tệ.”

Thành kiến của Diệp Khai Đường đối với chuyện Hạ Việt dùng giấy nợ năm mươi lượng bạc để dụ dỗ nàng vào đây, đã giảm bớt một chút. Nàng quyết định cho dù giấy nợ kia có vấn đề, thì nàng cũng sẽ không truy cứu nữa.

Dừng một chút, đột nhiên vẻ mặt Diệp Thải Đường có chút kỳ lạ.

“Dáng người cũng không tệ.” Diệp Thải Đường xoa xoa ngón tay: “Người tập võ, dáng người đẹp thật đó, đẹp hơn mấy người tập gym kia nhiều.”

May mà Hạ Việt không nghe thấy lời này, nếu không thì, hắn chắc chắn sẽ thật sự đi kiện nàng có ý đồ không tốt.

Ổn định tâm trạng một chút, Diệp Thải Đường đi tìm Lâm thẩm, nói cho bà ấy biết chuyện đã tìm được hung thủ sát hại Lâm Linh, hai người khó tránh khỏi ôm nhau khóc một lúc.

Ngày hôm sau, Hạ Việt cho Diệp Thải Đường và Lâm thẩm nghỉ ngơi.

Hai người cầm theo tế phẩm đến mộ phần Lâm Linh, sau đó nói cho nàng ấy biết tất cả những chuyện này.

Ngày hôm sau, Diệp Thải Đường chạng vạng mới trở về Lục Phiến Môn, bọn họ đã tra hỏi Dương Hữu Xương xong rồi, hắn cũng thành thật khai báo những chuyện mình đã làm.

Vụ án hài tử tông tộc bị gϊếŧ bảy năm trước, chính là Kim Chính Lợi làm, thần không biết quỷ không hay, lúc Kim Chính Lợi nói với hắn, ông ta còn đắc ý nói rằng cho đến bây giờ, đó vẫn là một vụ án chưa được giải quyết.

Vụ án kia vẫn chưa phá được, cho nên ông ta vô cùng tự tin, cảm thấy chuyện lần này cũng không có kẽ hở, cho nên Kim Chính Lợi lên kế hoạch, Dương Hữu Xương ra tay, gϊếŧ Lâm Linh.

Chỉ là hành động bắt chước sau đó của Lư Ngoại Bắc đã cắt đứt kế hoạch của bọn họ, khiến Kim Chính Lợi không thể không từ bỏ số tiền mà ông ta nghĩ rằng sắp đến tay, sau đó, mắt thấy chuyện này càng lúc càng lớn, càng không thể không tự sát cho xong việc.

Ai ngờ quan phủ có thể phán đoán cái chết của Kim Chính Lợi có nguyên nhân khác nhanh như vậy, chẳng những bọn họ không kết thúc vụ án như vậy, ngược lại còn tiếp tục điều tra.