Chương 11: Lục Bắc Thành, Anh Cứng Rồi

"Ngọt."

Cố Nam Yên: “Vậy mà anh còn không động lòng, còn không sinh con với em.”

Lục Bắc Thành bế cô lên, đi vào phòng tắm: “Sinh.”

Cố Nam Yên mỉm cười hài lòng: "Cảm ơn sếp."

Ngoài miệng thì nói rất khí thế, nhưng Lục Bắc Thành vừa đặt cô vào bồn tắm, người nào đó đã bất tỉnh nhân sự.

Lần này vốn dĩ Lục Bắc Thành đã có ý định thỏa hiệp, phát lòng tốt ngủ với cô một lần.

Kết quả lại thành như vậy, sắc mặt anh cực kỳ u ám, cảm thấy bản thân vừa bị người ta chơi một vố.

----

Sáng hôm sau.

Khi Cố Nam Yên mở mắt tỉnh dậy, cô thấy đầu đau như búa bổ.

Hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đêm qua.

Lục Bắc Thành đã rời đi từ sớm.

Mấy ngày tiếp theo, Lục Bắc Thành lại bặt vô âm tím giống như trước đây.

Khi Tần Hải Vân gọi điện để hỏi về tình hình của họ, Cố Nam Yên mới gửi một tin nhắn cho anh.

Không lâu sau, Hạ Trình gọi lại cho cô, nói Lục Bắc Thành đang đi công tác.

Mãi cho đến tối thứ Sáu, khi tất cả đồng nghiệp trong công ty luật đều đã tan làm, nhưng Cố Nam Yên vẫn còn tăng ca.

Cô đang lật xem tài liệu trên tay, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên.

Cố Nam Yên cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp cầm lấy điện thoại.

Khi nhìn thấy ba chữ chữ Lục Bắc Thành, cô bỗng khựng lại.

Sau hai năm kết hôn, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện cho cô.

Sau khi tỉnh táo lại, thấy hiện tại đã gần tám giờ tối, Cố Nam Yên mới bắt máy: “Anh đi công tác về rồi à?”

Ở đầu bên kia điện thoại, Lục Bắc Thành thờ ơ nói: "Ừ!"

“Đang ở nhà hả!” Nói xong, Cố Nam Yên còn bổ sung thêm một câu: “Anh tắm trước đi, anh tắm xong là em về đến nơi rồi.”

Sắc mặt Lục Bắc Thành lập tức tối sầm.

Ngay sau đó, anh cúp điện thoại.

Bộp! Anh khó chịu ném điện thoại lên bảng điều khiển. Lục Bắc Thành rất muốn mở đầu Cố Nam Yên ra xem thử cô cả ngày nghĩ cái gì.

Điện thoại bị cúp, nhưng Cố Nam Yên không để tâm, cô thu dọn tài liệu trên bàn, xách túi rời khỏi chỗ làm.

Một lúc sau, khi cô đi giày cao gót xuống lầu thì nhìn thấy chiếc Maybach phiên bản giới hạn của Lục Bắc Thành.

Chiếc xe rất bắt mắt rồi, biển số 666 còn gây chú ý hơn.

Cô tưởng là Hạ Trình lái xe tới đây, nhưng khi đến gần lại không thấy Hạ Trình xuống xe mở cửa cho cô, Cố Nam Yên liền biết hôm nay Lục Bắc Thành tự mình đến đón cô.

Sau hai năm kết hôn, đây là lần đầu tiên Lục Bắc Thành một mình đến đón cô.

Trước đây anh cũng thường đưa đón cô, nhưng sau "lần đó", họ không còn hòa thuận như vậy nữa.

Cố Nam Yên mở cửa ghế lái phụ xa, mỉm cười bước vào: "Từ sân bay đến đây luôn à?"

"Ừ!" Anh thờ ơ liếc nhìn Cố Nam Yên, thấy cô đã thắt dây an toàn mới bắt đầu khởi động xe.

Tối Lục Bắc Thành gọi điện cho cô, lại còn đích thân đến đón cô. Sau khi xe khởi động, Cố Nam Yên quay mặt sang nhìn chằm chằm anh.

Nhìn thấy đôi mắt tươi cười của Cố Nam Yên, Lục Bắc Thành buông tay phải ra, chọc ngón tay lên trán cô: “Đừng nhìn chằm chằm vào tôi như vậy.”

Cố Nam Yên: "Thích anh đó!"

Tay trái đang cầm vô lăng của anh bỗng run lên một cái, làm chiếc xe cũng rung chuyển theo.

Phản ứng của Lục Bắc Thành khiến Cố Nam Yên cười càng tươi hơn.

Sau đó, cô cúi đầu nhìn xuống phía dưới của anh, trêu chọc noi: “Lục Bắc Thành, anh cứng rồi.”

Lục Bắc Thành: “…”

Tay phải Lục Bắc Thành bóp mặt Cố Nam Yên, ép cô nhìn về phía trước: “Cô còn là phụ nữa sao?”

Cố Nam Yên: "Đợi lát nữa quay về anh kiểm tra xem."

Lục Bắc Thành: “Cô thật sự không biết xấu hổ chút nào.”

Lỗ tai của Lục Bắc Thành hơi đỏ lên, điều này khiến Cố Nam Yên cảm thấy vô cùng thích thú.

Rõ ràng anh là một người mạnh mẽ có thể gọi gió và mưa, vậy mà mới nghe hai câu mập mờ, tai đã đỏ lên.

Lục Bắc Thành không thích khuôn mặt tươi cười này của Cố Nam Yên.

Vì thế mỗi lần Cố Nam Yên nhìn anh, anh đều đẩy mặt cô ra phía khác, không cho cô nhìn.

Công ty luật của Cố Nam Yên cách Ngự Lâm Loan khoảng một tiếng lái xe, sau một hồi nháo với Lục Bắc Thành, Lục Bắc Thành không cho cô nhìn anh, vì vậy Cố Nam Yên chỉ đành nằm dài ra ngủ.

Những làn gió mát thổi trong tiết trời mùa thu thật dễ chịu, khung cảnh trên đường về nhà cũng rất ấm áp.

Lục Bắc Thành cầm vô lăng, liếc nhìn Cố Nam Yên nằm bên cạnh, khi nhớ lại lời nói đùa của cô vừa nãy, khoé miệng anh lại nhếch lên.

Da mặt của Cố Nam Yên.

Nếu cô tự cho là dày thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.

Nửa tiếng sau, xe dừng ở trong sân, lúc Lục Bắc Thành tháo dây an toàn, đang định đánh thức Cố Nam Yên thì điện thoại di động anh ném bên cạnh đột nhiên vang lên.

Anh cầm lên nhìn, khi thấy người gọi là Diệp Sở, sắc mặt Lục Bắc Thành vô thức trầm xuống

Dù vậy, anh vẫn trả lời điện thoại.

Lục Bắc Thành vừa kết nối điện thoại, giọng nói nức nở của Diệp Sở truyền đến: “Bắc Thành, mẹ em đột nhiên đổ bệnh, em gọi 120 rồi mà bác sĩ vẫn chưa đến, Bắc Thành, em sợ quá! Em không biết phải làm gì bây giờ?”

Nói xong, đầu bên kia lại bật khóc.

Ở đầu bên này, Lục Bắc Thành còn chưa kịp mở miệng, lông mi Cố Nam Yên đã run lên.