Chương 12: Sinh Một Đứa Đi

Diệp Sở khóc sướt mướt, nhưng sắc mặt Lục Bắc Thành vẫn không hề thay đổi, anh bình tĩnh nói: "Anh bảo Hạ Trình đi qua giúp em xử lý."

Sau đó, anh cúp điện thoại, gọi điện cho Hạ Trình, bảo cậu ta qua đó.

Lúc này, hô hấp của Cố Nam Yên đã bình ổn hơn nhiều.

Cô cứ nghĩ tối nay cô sẽ không giữ được Lục Bắc Thành.

Cúp điện thoại xong, Lục Bắc Thành quay đầu liếc nhìn người nào đó: “Tỉnh rồi thì tự xuống đi, tôi không ôm cô đâu.”

Cố Nam Yên vẫn không mở mắt tỉnh dậy.

Lục Bắc Thành thấy vậy, anh cởi dây an toàn, mở cửa xe bước vào nhà không thèm quay đầu lại.

Nhìn thấy Lục Bắc Thành muốn rời đi thật, Cố Nam Yên mới vội tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống xe.

Sau khi đuổi kịp, cô dùng hai tay nắm lấy cánh tay của Lục Bắc Thành.

Lục Bắc Thành cụp mắt nhìn Cố Nam Yên, vẻ mặt anh rất lạnh lùng nhưng Cố Nam Yên lại vẫn giữ vẻ mặt tốt như mọi khi.

Cảnh tượng này có sự tương phản rất lớn với cảnh Diệp Sở khóc nức nở ban nãy.

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Bắc Thành bước nhanh hơn, Cố Nam Yên cũng bước nhanh theo: “Lục Bắc Thành, sinh một đứa đi!”

Lục Bắc Thành: “Không sinh.”

Miệng thì nói không sinh, nhưng anh cũng không rút tay Cố Nam Yên ra khỏi cánh tay mình.

Một lúc sau, hai người đi vào nhà, thấy hai người đi tới đi lui cùng nhau, chị Giang liền cười tươi hơn hoa ngoài sân, nhanh chóng sai phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Có vẻ như hôm nay tâm trạng Cố Nam Yên rất tốt, cô dành nhiều thời gian để nhìn Lục Bắc Thành và nói chuyện với anh hơn bình thường.

Sau bữa tối, khi hai người trở lại phòng ngủ trên lầu, Lục Bắc Thành nhìn thấy Cố Nam Yên vẫn đang vui vẻ, anh liền lạnh lùng nhắc nhở cô: “Cố Nam Yên, cô đừng vui mừng quá sớm.”

Anh chỉ đồng ý với cô mỗi tuần sẽ quay về một lần, còn những cái khác anh không hề đồng ý.

Cố Nam Yên thản nhiên nói: "Em đi tắm trước."

Lục Bắc Thành: “…”

Một lúc sau, khi Cố Nam Yên vừa tắm xong, Lục Bắc Thành đã ngồi trên giường đọc sách, trên mũi anh đeo một cặp kính gọng vàng.

Cố Nam Yên đến gần, quỳ một gối bên giường, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Lục Bắc Thành đã giơ ngón tay phải ấn lên trán cô, để cô giữ khoảng cách với anh.

Cố Nam Yên nhướng mày, đang định nói thì điện thoại di động trong túi cô reo lên.

Là cuộc gọi thoại từ khách hàng.

Vì vậy cô nhìn Lục Bắc Thành một cái, rồi từ trên giường đứng dậy: "Em đi nghe điện thoại trước."

Nói xong, cô nhanh chóng bắt máy: "Em đây! Chị Kiều."

Ở đầu bên kia điện thoại, giọng một người phụ nữ trung niên truyền đến với vẻ vô cùng tức giận:

“Luật sư Cố, cô nói xem tại sao đàn ông toàn là mấy tên không có lương tâm như vậy? Lúc tôi gả cho anh ta, ngay cả một bộ quần áo tử tế anh ta cũng không có.”

“Tôi đã cùng anh ta trải qua khổ cực bao nhiêu năm như vậy, chăm sóc cái nhà này cùng con cái tốt đến như thế, vậy mà anh ta nói lật mặt liền lật mặt, nói ly hôn liền ly hôn.”

“Mấy con hồ ly tinh ngoài kia có ý đồ gì với anh ta, chẳng lẽ trong lòng anh ta không rõ sao? Vậy mà anh ta lại đối xử với tôi như vậy, anh ta không sợ bị quả báo à?"

Lúc này, người phụ nữ ở đầu bên kia bật khóc.

Nghe thấy vậy, Cố Nam Yên không cần hỏi cũng biết rằng chắc chắn vừa rồi chị ấy và chồng đã cãi nhau về chuyện ly hôn.

Một tay Cố Nam Yên cầm điện thoại, một tay tự rót cho mình cốc nước, an ủi đối phương: "Chị Kiều, sự việc đến nước này, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi. Chúng ta đã vất vả, đã hy sinh, và cứu vãn cuộc hôn nhân này. Nhưng nếu anh Tăng vẫn nhất quyết không muốn tiếp tục, vậy thì chúng ta chỉ có thể xem xét vấn đề một cách lý tính, cô gắng vì lợi ích tốt nhất cho bản thân về mặt tài chính. Suy cho cùng, nhiều năm như vậy rồi, chị cũng không dễ dàng gì,”

Nghe thấy lời này của Cố Nam Yên, Lục Bắc Thành ngẩng đầu lên nhìn cô.