Chương 17: Là Mẹ Bảo Nam Yên Đưa Chi Phiếu

Anh có ấn tượng rằng năm ngoái Nam Yên đã gọi cho anh, lúc đó anh đang họp. Lúc họp xong anh có bảo Hạ Trình gọi lại cho cô, nhưng cô nói không sao.

Sau đó, anh đi công tác.

Sắc mặt Lục Bắc Thành lập tức thay đổi.

Sau khi nói ra những điều mình ấp ủ trong lòng, Châu Bắc nhìn Cố Nam Yên: "Nam Yên, cậu nghỉ ngơi trước đi, buổi tối mình lại tới thăm cậu."

Châu Bắc vừa rời đi, Cố Nam Yên thấy Lục Bắc Thành vẫn lạnh mặt không nói gì, cô liền khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh như thường: "Được rồi, đừng nghiêm mặt nữa, có một người vợ vô lo như em, anh hẳn là nên mừng thầm mới phải."

Sau đó, cô lại nói với Lục Bắc Thành: “Chỉ là sau này đừng lấy Tiểu Bắc ra nói nữa, có nhiều chuyện anh không biết, anh như thế này là đang vạch trần vết sẹo của cậu ấy.”

Người ngoài nói thế nào cũng được, nhưng người bên gối cô không được nói.

Nhìn thấy Cố Nam Yên như vậy, Lục Bắc Thành giơ tay phải ấn vào gáy cô, kéo cô về phía mình: “Cố Nam Yên, cô có tim không?”

Lục Bắc Thành cúi đầu nhìn Cố Nam Yên, cô là người nếu chịu thiệt một chuyện nào đó, về sau sẽ chỉ đi đường vòng, không bao giờ đi vào vết xe đổ nữa, nghĩ đến điều này, anh bỗng thấy có chút sợ hãi.

Dường như anh lo lắng một ngày nào đó mình sẽ trở thành nơi cô muốn đi đường vòng.

Nghe thấy câu hỏi của Lục Bắc Thành, Cố Nam Yên buồn cười: “Không có tim thì làm sao sống được?” Cô nói tiếp: “Em đang bị bệnh nằm đây, anh đi tay không đến thăm em thì cũng thôi đi, anh còn bày ra vẻ mặt khó coi đó. Lục Bắc Thành, anh có thấy xấu hổ không?”

Cố Nam Yên nói mấy câu trêu chọc, Lục Bắc Thành chậm rãi buông cổ cô ra.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, hỏi: “Chuyện lớn như vậy, sao cô không kể cho tôi nghe?”

Nếu là người phụ nữ khác thì nhất định lấy chuyện này ra nói cả đời.

Nhưng Cố Nam Yên nửa câu cũng không nhắc tới.

Cố Nam Yên mặc áo bệnh viện, thản nhiên cười nói: "Chuyện đã qua rồi. Hơn nữa, em cũng không bị thương gì cả."

Cố Nam Yên càng hời hợt, Lục Bắc Thành càng cảm thấy trong lòng mình như bị một cái gai đâm vào.

Dù mối quan hệ của họ có tệ đến đâu thì anh vẫn là chồng cô.

Tay cô đặt lên trên cổ tay Lục Bắc Thành, định rút bàn tay đang vuốt ve mặt mình ra thì Lục Bắc Thành đột nhiên dùng lực kéo cô lại gần.

Cố Nam Yên loạng choạng tiến về phía trước, áp sát vào người Lục Bắc Thành.

Thấy trong mắt anh có vẻ thâm tình, Cố Nam Yên vòng tay qua cổ anh: "Nghĩ thông rồi? Muốn sinh con?"

Lục Bắc Thành: “Trong đầu cô không còn chuyện gì khác à?”

Cố Nam Yên: "Sinh một đứa đi! Nếu không cuộc sống nhàm chán lắm."

Lục Bắc Thành: “Không sinh.”

Cố Nam Yên kiễng chân lên, dụi trán vào trán Lục Bắc Thành: "Sinh một đứa đi, sinh một đứa đi!"

Trong mắt Lục Bắc Thành hiện lên ý cười: "Không sinh."

Bản thân cô vẫn là một đứa trẻ, còn chưa làm rõ được lòng mình, sinh cái gì mà sinh.

"Lục Bắc Thành!"

"Ừm!"

Khi hai người đang ân ái, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra lần nữa, giọng nói của Tần Hải Vân truyền vào: "Nam Yên, sao con lại bệnh rồi?"

Hai người ở trong phòng nhanh chóng buông nhau ra.

Tần Hải Vân ở ngoài cửa ngây người.

Sau khi nhìn chằm chằm hai người một lúc, bà mới nói một cách không chắc chắn: "Hai đứa là đang đánh nhau hay là đang thân mật?"

Cố Nam Yên không trả lời, chỉ nói: "Mẹ, mẹ đến rồi!"

Cố Nam Yên vừa mở miệng, Tần Hải Vân liền quên mất mình vừa hỏi cái gì, trả lời cô: "Vừa nghe Cảnh Dương nói con bị bệnh, mẹ lập tức chạy tới."

"Ông bà nội cũng muốn đến nhưng mẹ không cho."

Cố Nam Yên: “Con ăn phải đồ hỏng, truyền nước hai ngày là ổn thôi.”

Cố Nam Yên vừa nói xong, y tá đã bưng khay thuốc đi tới.

Tần Hải Vân kéo Cố Nam Yên nói chuyện, Lục Bắc Thành ở bên cạnh gọt hoa quả cho bọn họ.

Trong lúc trò chuyện, Cố Nam Yên đã ngồi trên giường ngủ quên từ lúc nào không biết.

Tần Hải Vân thấy vậy đau lòng nói: “Đã bị bệnh đến sút cân rồi.”

Sau đó, bà lại quay đầu nhìn về phía Lục Bắc Thành: “Bắc Thành, con điều Diệp Sở đi chỗ khác ngay cho mẹ, càng xa càng tốt, tốt nhất đừng ở lại thành phố A.”

Lục Bắc Thành đưa cho bà nửa quả cam: “Con và Diệp Sở không có quan hệ gì cả, mẹ, sao mẹ cứ gây khó dễ với cô ấy vậy?”

"Không phải là mẹ gây khó dễ cho cô ta, mẹ chỉ sợ Nam Yên không thoải mái, sợ nó khó chịu. Hay là con thử thay đổi vị trí một chút đi, nếu như Lương Châu trở về, sau đó cả ngày lẽo đẽo theo Nam Yên, con có thấy thoải mái không?

Khi Tần Hải Vân nhắc đến Thẩm Lương Châu, sắc mặt của Lục Bắc Thành thay đổi rõ ràng.

Anh nhét nửa quả cam trong tay vào miệng, ngẩng đầu nhìn Cố Nam Yên trên giường bệnh.

Thấy Lục Bắc Thành không lên tiếng, Tần Hải Vân lại nhỏ giọng nói: “Nếu con đã kết hôn với Nam Yên rồi thì nên thu lòng mình lại, giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác. Hơn nữa, mẹ nói cho con biết, họ Diệp đó không đơn giản như con tưởng đâu, con đừng để cô ta lừa.”

Nói chung, ngoài Cố Nam Yên ra, Tần Hải Vân không thích bất kỳ cô gái nào khác.

Lục Bắc Thành bình tĩnh nói: “Con không có ý đó với cô ấy.”

Tần Hải Vân: “Vậy con còn không nỡ điều cô ta đi, lần trước mẹ bảo Nam Yên đưa cho cô ta một tấm chi phiếu, con tiểu yêu tinh đó liền đi đưa cho con. Xem ra Nam Yên nói đúng, chủ ý này của mẹ là đang đẩy nó vào hố lửa."

"Bây giờ nghĩ lại, mẹ quả thực đã đánh giá thấp cái cô họ Diệp đó."

Lục Bắc Thành quay đầu nhìn Tần Hải Vân: “Là mẹ kêu Nam Yên đưa chi phiếu cho Diệp Sở?”

Anh đã nói mà, Cố Nam Yên sao có thể làm như vậy được, anh còn tưởng cô cố ý làm anh ghê tởm.

Hoá ra đó là chủ ý của mẹ anh.

Mấu chốt là khi anh ném tờ chi phiếu cho cô, cô thậm chí còn không nhắc đến mẹ anh.

Lục Bắc Thành nhìn Cố Nam Yên trên giường bệnh, nhiều khi Lục Bắc Thành thà rằng Cố Nam Yên sẽ cãi nhau với anh, sẽ mắng anh giống như những người phụ nữ khác.

Như vậy anh sẽ dễ suy nghĩ hơn.

Cô cứ rộng lượng như vậy, chỉ khiến anh cảm thấy có cũng được, không có cũng không sao.

Tần Hải Vân: “Không thì ai, đó còn là tiền riêng của mẹ.”

Sau đó, Tần Hải Vân tiếp tục lải nhải, nhưng Lục Bắc Thành không nghe vào tai.

Buổi trưa, khi Cố Nam Yên tỉnh lại, Tần Hải Vân đã quay về, còn Lục Bắc Thành vẫn ở đây.

Cố Nam Yên đặt tay lên trán, hỏi: "Hôm nay anh không bận à?"

Trước đây anh luôn nói mình bận.

Cho nên bây giờ thấy anh rảnh như vậy, Cố Nam Yên khá bất ngờ.

“Không bận.” Trả lời xong, Lục Bắc Thành lại hỏi: “Chi phiếu là mẹ bảo cô đưa cho Diệp Sở, tại sao cô không nói với tôi?”

Lúc hỏi Cố Nam Yên, Lục Bắc Thành nhớ tới ngày đó cô có nói nếu anh đưa cho cô hai nghìn vạn tệ, cô sẽ nhờ người soạn thảo đơn ly hôn.

Lời này của cô là nói thật hay nói đùa, Lục Bắc Thành cũng không rõ.