Chương 21: Người Mà Anh Đề Phòng Nhất Đã Trở Về

Cố Nam Yên ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một chiếc xe màu đen cờ đỏ dừng ở trước mặt cô, cửa sổ phía sau xe mở ra, là Thẩm Lương Châu trên xe đang gọi cô lại.

Một giây sau, Cố Nam Yên mỉm cười, hỏi: "Là anh hả!"

"Ừm!"Thẩm Lương Châu: "Để anh đưa em về nhà."

Thẩm Lương Châu nói đưa cô đi, nhưng Cố Nam Yên lại không nhúc nhích.

Thấy Cố Nam Yên không chịu lên xe, Thẩm Lương Châu giải thích: "Anh cũng tiện đường đi qua Ngự Lâm Loan."

Có thể dễ dàng nhận thấy, anh ấy hiểu rất rõ tình hình của Cố Nam Yên gần đây.

Thẩm Lương Châu đã nói như vậy, hơn nữa thư ký của anh ấy cũng đã đi xuống giúp cô mở cửa xe ra, Cố Nam Yên không còn cách nào khác đành phải lên xe.

Sau khi Cố Nam Yên lên xe, Thẩm Lương Châu mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp."

Cố Nam Yên cười lại: "Đã lâu không gặp."

Hai năm trước, vào trước khi cô và Lục Bắc Thành đăng ký kết hôn, Thẩm Lương Châu từng đến gặp gia đình cô để bàn chuyện hôn sự, nhưng cô đã từ chối.

Trong khoảng thời gianThẩm Lương Châu bị điều ra khỏi thành phố A, anh có hẹn gặp cô một lần, nhưng khi đó cô đang cùng Châu Bắc đi Tam Á.

Cho nên lần từ biệt này kéo dài hơn hai năm.

Xe vừa khởi động, Cố Nam Yên lại chuyển đề tài qua người Thẩm Lương Châu hỏi: "Lần này anh là trở về hẳn, hay là về nghỉ phép?"

"Về hẳn, hai ngày sau sẽ có thông báo."

"Nhất định là lên chức, trước tiên chúc mừng anh."

Thư ký thấy đêm nay tâm trạng của Thẩm Lương Châu rất tốt, bèn ghé đầu về phía Cố Nam Yên nói: "Cô Cố, lần này bí thư trưởng trở về, là để nhậm chức thị trưởng."

Cố Nam Yên bỗng mỉm cười: "Đây là lần thăng chức thứ hai! Sau này em phải nịnh bợ bí thư trưởng Thẩm nhiều mới được."

Thẩm Lương Châu cũng cười: “Nếu em thật sự nịnh bợ anh, anh vui còn không kịp.”

"Lúc đó anh đừng chê em phiền đấy nhé."

Chỉ có điều, quả thật Thẩm Lương Châu đã nhìn đúng Cố Nam Yên, cô sẽ không bao giờ đi lấy lòng người khác, dù cho họ có quyền lực hay địa vị lớn đến mức nào.

——

Cùng lúc đó, tại bệnh viện.

Bác sĩ vừa xử lý xong vết thương trên trán của Diệp Sở , Diệp Sở thẹn thùng nhìn về phía Lục Bắc Thành xin lỗi: "Anh Bắc Thành, em xin lỗi, vừa gây thêm phiền phức cho anh, lại còn làm mất thời gian của anh.”

Lục Bắc Thành không để ý lời nói của cô ta, chỉ hỏi: "Còn chỗ nào bị thương không?"

Diệp Sở lắc đầu: "Không có."

"Vậy để anh đưa em về trước."

Trên đường đưa Diệp Sở trở về, vẻ mặt của Lục Bắc Thành rất thờ ơ, như thể đang ngồi cạnh không khí.

Hai tay Diệp Sở siết chặt dây an toàn, sau khi nhìn chằm chằm Lục Bắc Thành một hồi, cô ta mới mở miệng nói: "Cũng không biết trong khoảng thời gian này mẹ em đã xảy ra chuyện gì, tình hình dườnh như càng ngày càng nghiêm trọng, tần suất phát bệnh cũng cao."

"May mắn hôm nay Diệp Phàm ở lại nhà của thầy giáo, không thì tình huống hôm nay sẽ dọa sợ em ấy mất."

Trán của Diệp Sở bị thương là do lúc mẹ cô ta phát bệnh đã đập trúng.

Hạ trình đang xử lý chuyện của mẹ cô ta, nên Lục Bắc Thành đành phải đưa cô ta đến bệnh viện.

Hai tay Lục Bắc Thành cầm tay lái, xoay mặt nhìn Diệp Sở: "Sao không đưa bà ấy đi bệnh viện?"

Lục Bắc Thành nói bệnh viện, là đang chỉ bệnh viện tâm thần.

Diệp Sở lắc đầu: "Không được, vẫn là để em chăm sóc thì hơn!"

Lục Bắc Thành khuyên nhủ: "Lần trước kiểm tra, tình hình không quá tốt, đưa đi bệnh viện thì em sẽ nhẹ nhõm hơn chút."

Diệp Sở thở ra một hơi mạnh, nói: "Nếu đưa bà ấyvào thật thì khả năng sau này sẽ không ra được và không thể sống một cuộc sống bình thường nữa, cho nên vẫn là để em tự mình chăm sóc đi, em tin rằng mẹ em nhất định sẽ khá hơn."

Diệp Sở nói đã như vậy, Lục Bắc Thành cũng không đề cập tới nữa.

Hai người im lặng một lúc, đột nhiên chuông điện thoại của Lục Bắc Thành vang lên.

Giọng của Tô Mộ Bạch truyền tới thông qua điện thoại: "Anh ba, Thẩm Lương Châu trở về."

Vừa nghe Tô Mộ Bạch nói Thẩm Lương Châu đã trở về, sắc mặt Lục Bắc Thành lập tức thay đổi, tâm trạng bỗng chốc đi xuống.

Lúc này, Tô Mộ Bạch còn nói: "Em vừa nhìn thấy anh ta đưa Nam Yên rời đi."

Trong lúc nhất thời, có thể tưởng tượng sắc mặt của Lục Bắc Thành đang như thế nào. Anh ném điện thoại lên bàn điều khiển.

Là Diệp Sở ngồi ở ghế lái phụ giật nảy mình: "Anh Bắc Thành, sao thế?"

Lục Bắc Thành không để ý tới cô ta, anh đạp mạnh chân ga, mấy phút sau đã đưa Diệp Sở tới trước cửa nhà cô ta.

Diệp Sở xuống xe, còn chưa kịp tạm biệt Lục Bắc Thành, Lục Bắc Thành đã đạp ga rời đi.

Diệp Sở ở phía sau xe đưa mắt nhìn anh rời đi một cách tiếc nuối.

Nhất định là có liên quan đến Cố Nam Yên.

Cô ta đã quen biết Lục Bắc Thành mười mấy năm, ngoại trừ Cố Nam Yên ra, cô ta chưa bao giờ thấy Lục Bắc Thành vì ai mà tức giận như vậy.

Nếu là vì người khác, chắc chắn người đó cũng có liên quan với Cố Nam Yên.

À! Đúng rồi.

Còn có một người nữa, cũng là một người phụ nữ.

Người phụ nữ lợi hại.

Phải đến khi xe của Lục Bắc Thành hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô ta, Diệp Sở đứng ở dưới lầu thêm một lúc rồi mới quay người vào nhà.

——

Hơn hai mươi phút sau, khi Lục Bắc Thành trầm mặt về đến nhà, chị Giang kinh ngạc hỏi: "Thiếu gia, không phải cậu với thiếu phu nhân ra ngoài cùng nhau sao? Sao cậu lại về sớm vậy, thiếu phu nhân đâu?"

Sắc mặt Lục Bắc Thành u ám, hỏi: "Cố Nam Yên vẫn chưa chịu về?"

"Vẫn chưa!"

Nghe chị Giang nói xong, Lục Bắc Thành kéo cổ áo sơ mi ra, lấy thuốc lá với bật lửa từ trong túi, lên lầu hút.

Lúc Bắc Thạn đứng trước cửa sổ sát đất của phòng ngủ, vừa nhả khói vừa nhìn xuống. Anh nghĩ đến lời của Tô Mộ Bạch nói qua điện thoại lúc nãy, trong lòng liền thấy tức giận.

Khi anh cầm điện thoại di động lên, định bảo Hạ Trình điều tra xem Cố Nam Yên đang làm gì thì đột nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Cố Nam Yên đi vào, nhìn thấy Lục Bắc Thành trong nhà, cô kinh ngạc hỏi: "Anh về rồi à!"

Mặc dù Lục Bắc Thành là người ném cô xuống xe rồi bỏ đi, nhưng Cố Nam Yên vẫn không so đo với anh.

Lục Bắc Thành không thuận theo, anh dập tắt nửa điếu thuốc còn lại vào trong gạt tàn, hỏi: "Cô trở về bằng cách nào?”