Chương 24: Lục Bắc Thành, Anh Là Xử Nam Sao?

Lúc này, Lục Bắc Thành đứng lên đi tới trước mặt Lục Cảnh Dương, vỗ vỗ vai cậu ta: "Em họ, anh rất có lòng tin vào em.”

Lục Cảnh Dương: "Anh, có phải chị Yên bảo anh rằng soạn thảo thỏa thuận ly hôn rất phiền phức không, vậy anh nói với chị Yên để chị ấy tự soạn thảo đi! Dù sao chị ấy cũng là luật sư, quen viết mấy thứ này lắm.”

Tay Lục Bắc Thành đè nặng lên vai cậu ta, ẩn ý nói: "Chuyện này em làm tốt lắm, sau này đừng nhúng tay vào nữa.”

Ai con mẹ nó muốn ly hôn với Cố Nam Yên?

Hai năm, cho dù anh có nói những lời tàn nhẫn đến đâu cũng không đề cập tới hai chữ ly hôn.

Lục Cảnh Dương thì hay rồi, nói là đi làm nằm vùng cho anh, tìm hiểu xem Cố Nam Yên nghĩ gì về anh, kết quả là đi đổ thêm dầu vào lửa, còn mang theo một đống lời vô nghĩa trở về.

——

Lúc Cố Nam Yên nhận được điện thoại của Lục Cảnh Dương, cậu ta đang bị Hạ Trình thúc giục ngồi lên tàu cùng với đoàn.

Lục Cảnh Dương ở đầu dây bên kia khóc lóc không khoa trương chút nào, bảo Cố Nam Yên tới cứu cậu ta.

Cố Nam Yên chỉ có thể đồng tình nói: "Cảnh Dương, cậu bảo trọng, tôi chờ cậu trở về." Sau đó cô lại bổ sung thêm một câu an ủi: "Đến lúc đó, nếu mẹ cậu không nhận đứa con trai này thì tôi sẽ chịu thiệt một chút, thu nhận cậu.”

“Chị Yên, cậu cứu tôi, cậu đi tìm anh tôi xin đi.”

“Cậu hai, lên tàu."Giọng Hạ Trình từ bên cạnh truyền đến, điện thoại Lục Cảnh Dương cũng bị cúp.

Cố Nam Yên nghe tiếng điện thoại vang lên tít tít, một đầu buồn bực, cô đã đồng ý ly hôn, sao Lục Bắc Thành vẫn không buông tha cho Lục Cảnh Dương?

Nghĩ mãi mà không rõ vì thế Cố Nam Yên cũng lười suy nghĩ, chờ cô nghỉ qua thăm anh là được.

Trận chiến này cô và Lục Bắc Thành thật vất vả mới hàn gắn được một chút quan hệ, trong khoảng thời gian ngắn lại có chuyện xấu tới.

Lục Bắc Thành không về nhà, anh lại có scandal.

Nhưng mà, anh cũng không đề cập đến chuyện ly hôn.

Hai ngày sau, Cố Nam Yên vừa xử lý xong một vụ án tranh chấp dân sự từ tòa án đi ra, Thẩm Ly gọi điện thoại tới, nói tối mai tổ chức một bữa tiệc đón gió cho Thẩm Lương Châu, bảo cô dành thời gian ra ngoài.

Cố Nam Yên nói: "Ngày mai tôi có một vụ án lớn cần mở phiên tòa, tôi làm xong rồi qua đó được không?"

“Được.”

Thẩm Lương Châu năm nay 29 tuổi, sinh cùng năm với Thẩm Ly, lớn hơn bọn họ mấy tuổi, đều quen biết nhau từ nhỏ.

Hơn hai năm không trở về, lần này trở về, mọi người tự nhiên đều náo nhiệt hơn một chút.

Vì thế đến ngày hôm sau, khi Cố Nam Yên từ tòa án đi ra, trực tiếp đi đến KTV.

Nửa giờ sau, cô đẩy cửa phòng bao ra, nam nữ bên trong rất náo nhiệt, giọng Tô Mộ Bạch là lớn nhất.

Nửa hiệp sau cũng là do cậu ta sắp xếp, nếu không thì mọi người đã sớm trở về ngủ rồi.

Nhìn lướt qua bên trong phòng, bên trong có vài gương mặt lạ, ngồi bên cạnh Lục Bắc Thành là một cô gái thanh thuần động lòng người.

Tình huống như vậy Cố Nam Yên đã sớm quen, đã sớm chết lặng từ lâu rồi.

“Nam Yên.”

"Nam Yên, ngồi bên này."

Châu Bắc vẫy vẫy tay với Cố Nam Yên, Cố Nam Yên trả lời một tiếng rồi đi qua.

Cách đó không xa, Lục Bắc Thành lạnh nhạt nhìn Cố Nam Yên một cái, rất nhanh liền thu hồi lại ánh mắt.

Chuyện mấy ngày trước, đến bây giờ anh vẫn chưa hết tức giận.

Lục Bắc Thành hời hợt liếc mắt, cô gái bên cạnh thu hết vào mắt, không khỏi nhìn Cố Nam Yên thêm vài lần.

Thật đẹp, rất có khí chất.

Khó trách Lục Bắc Thành nhìn nhiều hơn.

Nhìn Cố Nam Yên đi tới, Lục Bắc Thành cũng không chào hỏi, Cố Nam Yên cũng giống như không biết anh, mặt mày Thẩm Lương Châu không khỏi trầm xuống.

Anh ấy nghe nói quan hệ vợ chồng của Cố Nam Yên và Lục Bắc Thành không tốt, không nghĩ tới lúc hai người chạm mặt, một câu cũng không chào hỏi.

“Lương Châu.” Cách Châu Bắc, Cố Nam Yên chào hỏi Thẩm Lương Châu, anh ấy hỏi: "Nam Yên, ăn cơm tối chưa?”

Cố Nam Yên: "Trước khi đến đã ăn rồi.”

Châu Bắc thấy thế, nhìn hai người bọn họ cười nói: "Hay là mình nhường chỗ cho hai người?"

Thẩm Lương Châu cười không nói gì.

Ghế sofa bên kia, Lục Bắc Thành nhìn ba người bọn họ vừa nói vừa cười, cầm lấy thuốc lá và bật lửa trên bàn trà tự châm cho mình một điếu.

Anh vừa hút thuốc xong, Tô Mộ Bạch cầm lấy microphone đứng ở quầy bar tùy tiện nói: "Mọi người đừng tán gẫu nhóm nhỏ nữa, cùng nhau chơi trò chơi đi, Lương Châu cậu đừng kiếm cớ, cậu cũng phải tham gia.”

Sợ Thẩm Lương Châu không tham gia, Tô Mộ Bạch còn cố ý nói thêm một câu.

Chơi trò chơi trong KTV, đơn giản chính là so lớn nhỏ, lời thật lòng, đại mạo hiểm.

Bởi vì nhiều người, Tô Mộ Bạch đề nghị hai người một nhóm, bên thua thì một người bị phạt là được.

Châu Bắc nghe xong, dẫn đầu nói: "Nam Yên, tớ và Hiểu Hiểu một tổ, cậu và thư ký Thẩm một tổ.”

Lúc này cô ấy là có chút cố ý.

Thẩm Lương Châu: "Tôi có thể, Nam Yên còn em?”

Cố Nam Yên nói: "Được!”

Cô gái bên cạnh Lục Bắc Thành một mực nhìn Cố Nam Yên, nhỏ giọng nói: "Thư ký Thẩm rất thích chị Cố, trong mắt tất cả đều là chị Cố.”

Cố Nam Yên rất đẹp, cô gái này gần như cả đêm chỉ nhìn Cố Nam Yên.

Sau đó lại phát hiện, trong mắt Thẩm Lương Châu tất cả đều là Cố Nam Yên.

Mặc dù anh ấy đã cố gắng che giấu, nhưng làm thế nào cũng không che giấu được.

Cô gái nói xong, sắc mặt Lục Bắc Thành càng thêm âm trầm.

Mẹ nó, trước mặt anh cười cười nói nói với người khác, Cố Nam Yên cô thật sự không muốn sống sao.

Thấy Thẩm Lương Châu nhìn Cố Nam Yên, Lục Bắc Thành cảm giác đầu mình đang bốc khói xanh.

Chỉ có điều trước mắt Cố Nam Yên lại không làm ra chuyện khác người, nếu so đo thì có vẻ anh mới là người lòng dạ hẹp hòi.

Trong chốc lát, ghép cặp xong, mọi người bắt đầu ném xúc xắc, người có điểm lớn nhất tùy ý trừng phạt những người khác, hoặc là đưa ra vấn đề với những người khác.

Người bị trừng phạt có thể chọn uống hoặc trả lời.

Đừng nhìn Châu Bắc bình thường buồn bực không lên tiếng hay nói ít, nói đến uống rượu chơi trò chơi lại là một tay chơi rất tốt, mỗi lần ném xúc xắc cô ấy đều ném trúng 666, luôn là người thắng.

Tối nay hình như Nam Yên và Lục Bắc Thành cãi nhau, sau mỗi lần thắng đều gọi Lục Bắc Thành trả lời câu hỏi.

Kết quả Lục Bắc Thành không tiếp chiêu, mỗi lần đều không đợi Châu Bắc mở miệng hỏi, anh trực tiếp bưng ly rượu lên uống.

Khi Châu Bắc lại ném được điểm lớn nhất, cô ấy lại nhìn về phía Lục Bắc Thành.

Lần này không đợi Lục Bắc Thành cầm ly, Châu Bắc liền cười nói: "Lục thiếu gia, đêm nay tôi gọi anh lần thứ tư rồi, nếu anh vẫn uống rượu thì không còn gì thú viu nữa."

“Lục thiếu gia, hay là anh cho Châu Bắc một cơ hội hỏi anh đi!”

“Anh ba, anh còn uống như vậy thì quả thật mất vui.”

“Đúng vậy! Lục thiếu gia trả lời một chút đi!”

Châu Bắc nói xong, những người khác cũng ồn ào theo.

Mỗi người một miệng đông một miệng tây, Lục Bắc Thành ngước mắt nhìn Chu Bắc một cái, không bưng ly rượu nữa.

Châu Bắc thấy thế, với sự mê sắc đẹp của cô, đánh giá Lục Bắc Thành, hỏi: "Lục Bắc Thành, anh là xử nam sao?"

Phụt!

Châu Bắc hỏi xong, Tô Mộ Bạch trực tiếp phun một ngụm rượu.

Anh ba cậu đã kết hôn được hai năm rồi, não Châu Bắc bị rỗng sao?

Ánh mắt của những người khác lại sáng lên.

Vấn đề này của Châu Bắc, rất có chiều sâu nha!

Hình như có chuyện bát quái lớn đây.

Một bên, sắc mặt Lục Bắc Thành lạnh như băng nhìn Châu Bắc, sắc mặt thối không muốn trả lời.

Nếu như thừa nhận mình là xử nam, vậy tương đương trực tiếp thừa nhận anh có bệnh.

Nếu như nói không phải, vậy không thể nghi ngờ là đang nói cho Cố Nam Yên biết anh nɠɵạı ŧìиɧ.

Hơn hai năm, cho tới bây giờ anh vẫn không để cho Cố Nam Yên thực sự hiểu anh.

Câu hỏi của Châu Bắc, đủ độc ác.