Chương 27: Em Về Sớm Một Chút, Cho Em Ngủ Đến Bình Minh

Cố Nam Yên hơi há miệng thở ra, hai tay bị khống chế khẽ dãy dụa một hồi, nụ hôn của Lục Bắc Thành liền ùn ùn kéo đến.

“Ưm a…”

Lục Bắc Thành hôn rất mãnh liệt, rất táo bạo, như là một mãnh thú bị giam giữ rất lâu, hôn đến mức Cố Nam Yên không khỏi kêu lên.

Nghe thấy giọng nói mập mờ của Cố Nam Yên, Lục Bắc Thành hôn vành tai cô, thấp giọng nói: "Muốn trêu chọc người đàn ông khác sao, Cố Nam Yên, cả đời này đừng nghĩ nữa.”

Cố Nam Yên nghĩ thầm, chờ em mang thai đứa bé, anh còn quản được em?

Hai tay lại ôm cổ Lục Bắc Thành, đổ thêm dầu vào lửa nói: "Vậy phải xem anh có thể cho em ăn no hay không.”

Cô vừa dứt lời, nụ hôn của Lục Bắc Thành lại tới, quần áo cũng bị anh kéo ra.

Mùi thơm quen thuộc của Lục Bắc Thành thêm với mùi rượu nhàn nhạt, làm Cố Nam Yên đột nhiên tỉnh mộng.

Tối nay Lục Bắc Thành uống rượu, hơn nữa còn uống không ít rượu.

Vậy tối nay không được, không thể mang thai đứa nhỏ được!

Cố Nam Yên nghĩ tới đây, đẩy mạnh Lục Bắc Thành: "Lục Bắc Thành, đêm nay không được.”

Lục Bắc Thành nắm eo cô: "Sao không được? Bà dì của cô lại tới rồi à?”

"Tối nay em uống nhiều quá, không thích hợp để mang thai."

Lục Bắc Thành lập tức phát hỏa: "Con mẹ nó cô ngủ với tôi một giấc, nhất định phải mang thai.”

Lục Bắc Thành nổi giận, Cố Nam Yên nắm chăn bên cạnh bọc mình lại: "Hôm khác đi, hôm nay anh cũng mệt rồi.”

Lục Bắc Thành không phải không biết cô là ai, chuyện không có lợi, chắc chắn cô sẽ không làm.

Bị Cố Nam Yên chơi xấu, Lục Bắc Thành tức giận nở nụ cười: "Cố Nam Yên, chiếu phim cho tôi xem, còn cởi cả quần áo của tôi rồi, bây giờ cô nói mệt?"

“Cho dù đêm nay cô có mệt chết cũng phải làm.”

Lục Bắc Thành nói xong, đưa tay kéo chăn Cố Nam Yên.

Cố Nam Yên gắt gao đè chăn xuống: "Ngày mai em phải về sớm, để em ngủ đến bình minh đi.”

Cô nói xong, còn đem chăn đè chặt xuống phía dưới người mình.

Lục Bắc Thành thấy vậy tức giận, nhấc chân đá cô một cái.

Kết quả lúc Cố Nam Yên suýt lăn xuống đất, anh lại duỗi tay ra đỡ cô lại.

Mẹ nó, chưa từng thấy ai làm cho người ta phải tức đến nghiến răng nghiến lợi như Cố Nam Yên.

Tính tình của Cố Nam Yên để lại dấu ấn trong lòng Lục Bắc Thành, cả đời cũng không quên được, không ai có thể thay thế.



Sáng hôm sau, khi Cố Nam Yên tỉnh dậy, Lục Bắc Thành đã không còn ở bên gối.

Điều cô không biết là, Lục Bắc Thành bị cô làm cho tức giận đến mức cả đêm không ngủ, mấy lần muốn đánh thức cô dậy, lại nghĩ đến ban ngày cô phải giải quyết một vụ án lớn mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn không nỡ ra tay.

Thu dọn xong xuôi, ăn đơn giản một chút gì đó ở nhà, sau đó Cố Nam Yên lái xe đến văn phòng luật sư.

“Nam Yên.” Chân trước cô vừa vào công ty, liền nghe được một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến.

Xoay người thấy Diệp Sở đứng ở phía sau mình, cô hỏi: "Sao cô lại tới đây?”

Diệp Sở đến gần, cười nói: “Tôi quên đưa hợp đồng pháp lý của công ty cho cô! Tôi tới đưa giấy tờ cho cô.”

“Được.” Cố Nam Yên: "Đưa cho tôi!”

Diệp Sở đưa giấy tờ qua, Cố Nam Yên nhận lấy cảm ơn, đang muốn đi làm, Diệp Sở lại gọi một tiếng: "Nam Yên.”

Cố Nam Yên quay đầu lại: "Cô còn có việc?”

Diệp Sở: "Chúng ta có thể nói chuyện không?”

Diệp Sở không có ý uống rượu, Cố Nam Yên liền dẫn cô ta đến phòng khách, pha cà phê cho cô ta: "Sáng sớm, cô lại khá rảnh rỗi nhỉ.”

Diệp Sở hai tay bưng cà phê lên, cười nói: "Bình thường không có cơ hội gặp cô, cũng không có cơ hội nói chuyện với cô.”

Cố Nam Yên kéo ghế bên cạnh cô ta ra, ngồi xuống nói: "Có việc gì cô nói đi!”

Diệp Sở hai tay cầm chặt cốc cà phê, nhìn Cố Nam Yên một hồi, cô ta mới mở miệng nói: "Nam Yên, thật ra quan hệ của tôi và Bắc Thành không phải như cô nghĩ, cũng không phải như bên ngoài nói."

“Bắc Thành là người tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, tôi tự mình hiểu lấy, cũng biết thân phận của mình. Chuyện lần đó ở khách sạn, cũng chỉ là hiểu lầm.”

Cố Nam Yên bưng cà phê lên uống một ngụm, nở nụ cười nói: "Sợ tôi đối phó với cô?”

Hai con mắt cô tận mắt nhìn thấy Diệp Sở kéo cánh tay Lục Bắc Thành, ở ngay trước mặt mọi người.

Lúc này, Diệp Sở nói là hiểu lầm, Cố Nam Yên cảm thấy rất buồn cười.

Diệp Sở giải thích: "Nam Yên, không phải tôi sợ cô đối phó tôi, trong lòng tôi rất rõ ràng cô không chướng mắt tôi, không coi tôi là đối thủ, chính tôi cũng biết, xuất thân như tôi đừng nói ảo tưởng được ở cùng một chỗ với Bắc Thành, cho dù là làm tiểu tam tiểu tứ cho anh ấy cũng không đủ tư cách.”

Diệp Sở nói tới đây đột nhiên khó xử, cô ta cau mày rối rắm một lát rồi mới nói tiếp: "Kỳ thật tôi chỉ là một quân cờ mà Bắc Thành dùng để chọc giận cô." Lần đó cô ta cũng chỉ theo ý Lục Bắc Thành ra vẻ thân thiết mà thôi.

"Đương nhiên, tôi không phủ nhận ở phương diện công tác, Bắc Thành rất chiếu cố tôi, là bởi vì ba năm trước tôi cứu anh ấy một lần, bởi vì tôi có bộ dạng tương tự giống cô, anh ấy mới có chút lòng thương xót."

Dừng lại một chút, Diệp Sở lại lấy hết dũng khí nói: "Nhất cử nhất động của Bắc Thành, mỗi việc anh ấy làm tôi đều không thể ảnh hưởng được, anh ấy chỉ là không quên người duy nhất, chỉ còn nhớ thương cô thôi."

Diệp Sở giải thích xong những lời này, trên mặt Cố Nam Yên vẫn bình thản như cũ, giống như không bị ảnh hưởng, chỉ là trong lòng lại cười mỉa mai.

Làm sao biết Diệp Sở và Lục Bắc Thành không có quan hệ cô càng thêm đau lòng.

Không có quên, còn nhớ thương cô.

Vậy ra hai năm qua cô chỉ chơi trò khỉ nhảy nhót trước mặt Lục Bắc Thành mà thôi!



Cô nhìn thẳng Diệp Sở, cười nhạt nói: "Diệp Sở, tâm tư của cô sâu thật.”

Diệp Sở vội vàng giải thích: "Nam Yên, mỗi câu tôi nói đều là sự thật, nói cho cô biết sự thật là bởi vì tôi không muốn đối địch với cô, tuy rằng tôi không có tư cách.”

Mặc dù cô ta quả thật…

Cố Nam Yên ngồi thẳng lưng, buông cà phê trong tay xuống: "Diệp Sở, cô có giải thích hay không thì cũng không có tác dụng gì, tôi còn chưa đến mức động thủ với cô.”

Diệp Sở rất thông minh, cô ta chưa bao giờ chính diện va chạm cô, có đôi khi cũng rất chân thành, không nói dối.

Cô ta cũng rất biết làm việc, Lục Bắc Thành để cô ta ở lại làm thư ký cũng không có gì đáng trách.

Chỉ là một người phụ nữ có thích người đàn ông hay không, cô không ngốc, cô cũng có thể nhìn ra được.

Những lời Diệp muốn nói đều nói xong, lập tức đứng dậy nói: "Nam Yên, vậy cô làm việc đi, tôi đi về trước.”

— Anh chỉ không quên cô.

— Người anh nhớ cũng là cô.

Đưa mắt nhìn Diệp Sở rời khỏi phòng khách, nụ cười trên mặt Cố Nam Yên dần dần thu lại.

Diệp Sở rất thông minh, rất biết chọn thời gian làm việc để nói chuyện, cũng rất biết cách dời lực chú ý.

——

Đến chạng vạng tối, Cố Nam Yên hiếm khi tan làm sớm, liền hẹn Chu Bắc ăn cơm tối.

Hai người gặp mặt ở chỗ ăn cơm, nhìn Chu Bắc mặt mũi bầm dập, sườn mặt đều bị thương, Cố Nam Yên lập tức thay đổi sắc mặt: "Tiểu Bắc, vết thương trên mặt cậu là sao, chuyện gì xảy ra?"