Chương 37: Để Lại Cho Tôi Đủ Bằng Chứng

Tô Mộ Bạch còn chưa nói hết, Lục Bắc Thành đã mỉm cười: "Cảm ơn! Nhất định phải cảm ơn cậu rồi." Ngay sau đó còn nói: "Bên Cảnh Dương còn thiếu người hỗ trợ, tôi thấy cậu cũng rất thích hợp, vừa vặn qua rèn luyện một chút.”

Tô Mộ Bạch nghe nói đi qua bên Lục Cảnh Dương, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch: "Anh ba, anh đây là báo ân hay là báo thù thế!”

Tô Mộ Bạch còn chưa kể khổ xong, Lục Bắc Thành đã gọi điện thoại: "Hạ Trình, thay Tô thiếu gia chuẩn bị đi.”

Tô Mộ Bạch khóc không ra nước mắt: "Anh ba, em đã làm sai ở đâu sao? Em sửa, em sửa còn không được sao?"

“Hơn nữa hôm qua em giúp anh thông suốt tư tưởng của Nam Yên, Nam Yên nói cô ấy sẽ không cưỡng cầu anh, để hai người các anh tự mình giải quyết vấn đề, cô ấy còn gọi Diệp Sở đến giúp anh.”

“Nam Yên còn nói, cô ấy tôn trọng lựa chọn của anh.”

Tô Mộ Bạch càng nói, sắc mặt Lục Bắc Thành càng khó coi.

Cậu ta vừa nói xong, Hạ Trình liền đi vào, trịnh trọng nhìn Tô Mộ Bạch: "Tô thiếu gia, vé xe lửa đã đặt giúp cậu rồi, Nhị gia sẽ đón cậu ở nhà ga bên kia.”

“Anh ba, rốt cuộc em sai chỗ nào chứ?” Tô Mộ Bạch thật sự rất muốn khóc.

Tại sao một người tinh tế như cậu ta lại rơi vào kết cục giống Lục Cảnh Dương.

Sau khi bị Hạ Trình mời ra khỏi văn phòng Lục Bắc Thành, Tô Mộ Bạch lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi cho đám Thẩm Ly, mọi người cũng lực bất tòng tâm, chỉ bảo cậu ta bảo trọng.

Cuối cùng Tô Mộ Bạch không có cách nào khác đành gọi điện thoại cho mẹ cậu ta, nhờ mẹ cậu ta giúp mình.

Ở đầu bên kia điện thoại, Tô phu nhân vừa chơi mạt chược vừa nói: "Mộ Bạch, mẹ cảm thấy quyết định của Bắc Thành không tồi, con bình thường quá lêu lổng, vẫn nên đi rèn luyện một chút, mẹ với cha con rất cảm ơn Bắc Thành, công ty nhà chúng ta có chuyện gì thì có cha con ở đây rồi, con cứ yên tâm đi!"

Tô Mộ Bạch: "..."

Cậu ta bỗng nhiên có cảm giác bị mọi người xa lánh.

Trong phòng làm việc, nghĩ đến bộ dạng tuyệt vọng của Tô Mộ Bạch, Lục Bắc Thành thở phào nhẹ nhõm.

Từ khi nào mà anh say vì Diệp Sở vậy? Ai bảo cậu ta nói bậy trước mặt Cố Nam Yên chứ.

Nghĩ tới dáng vẻ thờ ơ của Cố Nam Yên sáng nay, sắc mặt Lục Bắc Thành lại trở nên khó coi.

Từ lúc Thẩm Lương Châu trở về, rõ ràng thái độ của cô đã thay đổi, thậm chí còn đuổi anh ra ngoài.

Đây là muốn đẩy lý do ly hôn cho anh?

Nếu Cố Nam Yên nghĩ như vậy thật, vậy thì cô nghĩ quá ngây thơ rồi.



Hơn tám giờ tối.

Lúc Lục Bắc Thành dẫn Diệp Sở trở lại Ngự Lâm Loan, vừa lúc Cố Nam Yên cũng đang xuống lầu.

“Nam Yên.” Diệp Sở thấy Cố Nam Yên xuống, vội vàng chào hỏi.

“Thiếu phu nhân.” Hạ Trình cầm hành lý của Diệp Sở, cũng xấu hổ chào hỏi.

Cố Nam Yên thơ ơ liếc bọn họ một cái, làm như không có việc gì xuống lầu, rót nước cho mình.

Diệp Sở thấy thế, chủ động đi tới giải thích: "Nam Yên, Bắc Thành nói tâm trạng cô không tốt lắm, bảo tôi qua đây với cô.”

Vì sao Lục Bắc Thành bảo cô ta tới đây, chính cô ta cũng không hiểu, nhưng cứ xấu hổ giảng hòa trước đã.

Hạ Trình đi theo phía sau hai người cũng ngượng ngùng, không hiểu sếp đang muốn làm gì.

Lục Bắc Thành lạnh mặt nói: "Em sợ cô ấy làm gì?" Nói xong lại nhìn về phía Hạ Trình: "Hạ Trình, cậu để hành lý vào phòng ngủ chính.”

Hạ Trình còn chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy ánh mắt lạnh của Lục Bắc Thành quét qua, cậu ta lập tức đáp lại: "Vâng sếp."

Lúc Hạ Trình xách hành lý lướt qua vai Cố Nam Yên, trong mắt đều là thương cảm.

Lần này e rằng kết thúc thật rồi.

Lúc này, chị Giang từ phòng bếp đi ra, thấp giọng nói: "Thiếu gia, bữa khuya đã nấu xong.”

Lục Bắc Thành đi về phía Diệp Sở: "Đi ăn chút gì đi.”

Ánh mắt Diệp Sở vẫn dừng lại trên người Cố Nam Yên, nhìn cô nói: "Nam Yên, cô ăn cơm tối chưa?”

Cố Nam Yên dừng bước lên lầu, xoay người nhìn về phía Diệp Sở: "Diệp Sở, nếu Lục Bắc Thành đã đưa cô đến đây, còn không bằng bỏ tâm tư giữ chặt anh ấy lại.”

Lúc Lục Bắc Thành còn mập mờ thì cô còn có thể nói hai câu tàn nhẫn.

Nhưng bây giờ Lục Bắc Thành đã mang người về, nếu cô còn coi mình là Lục phu nhân thì đúng là tự sỉ nhục mình.

Nói xong, cô xoay người rời đi, thuận tiện nhắc nhở một câu: "Đúng rồi, chứng cứ để lại cho tôi đầy đủ một chút.”

Lần này nói xong, cô liền đi thẳng lên lầu.

Bên kia phòng khách, Lục Bắc Thành đút hai tay vào túi quần, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Phản ứng của Cố Nam Yên khiến anh cảm giác bản thân đang đấm mạnh vào cục bông gòn vậy.

Diệp Sở ở bên cạnh Lục Bắc Thành len lén nhìn anh một cái, thấy anh không nói chuyện, cô ta cũng không mở miệng nói lời nào.

Nửa tiếng sau, Diệp Sở đi theo Lục Bắc Thành đi lên phòng ngủ chính trên lầu, nghe Lục Bắc Thành nói để cho cô ta qua đêm ở đây, cô ta liền hoảng hốt: "Bắc Thành, như vậy không được đâu!”

“Phụ nữ đều thích nghe lời hay, anh đi dỗ dành cô ấy một lát là được.”

Lục Bắc Thành không để ý tới Diệp Sở, đi tới trước tủ kế bên giường, dời bình hoa ra, tìm thấy một cái camera nhỏ ở bên trong.

Ngay sau đó, anh lại tìm ra những camera nhỏ khác ở khắp nơi trong phòng.

Nhìn những chiếc camera nhỏ mà Lục Bắc Thành ném lên bàn trà, Diệp Sở bị dọa cho mặt trắng bệch, không dám nhúc nhích.

Cố Nam Yên vừa tắm xong, người hầu liền luống cuống tay chân gõ cửa phòng.

Cố Nam Yên nói một tiếng vào đi, người hầu lòng như lửa đốt đẩy cửa phòng ra báo cáo: "Thiếu phu nhân, thiếu gia phát hiện camera, đã rút hết ra rồi.”

Cố Nam Yên bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi, cô đi làm việc đi!”

Người hầu vừa đi, Cố Nam Yên liền mở máy tính, ngay sau đó hình ảnh phòng ngủ chính liền hiện ra trong máy tính của cô.

Bên kia ống kính.

Lúc Lục Bắc Thành đang làm việc, Diệp Sở thì ngồi ngây ngốc trước bàn trang điểm, không dám lên giường ngủ, cũng không dám động đến bất cứ thứ gì của Cố Nam Yên.

Có lẽ là đêm qua không được nghỉ ngơi tốt, Diệp Sở ngồi trước bàn trang điểm không bao lâu liền ngủ thϊếp đi.

Bên kia bàn làm việc, Lục Bắc Thành thấy Diệp Sở ngủ say, ánh mắt anh trống rỗng nhìn chằm chằm về phía trước một lúc lâu, sau đó đặt giấy tờ công việc trong tay xuống, thuận tay ném tấm thảm mỏng anh và Cố Nam Yên chưa từng dùng qua lên người cô ta.

Sau đó xoay người đi tới giá sách bên kia.

Lục Bắc Thành đưa tay cầm lấy một quyển sách, nhẹ nhàng mở ra, lấy từ bên trong ra một tấm ảnh cũ rất nhiều năm trước, là một tấm ảnh tập thể.

Trước máy tính, tất cả hành động của Lục Bắc Thành đều bị Cố Nam Yên thu hết vào đáy mắt.

Lúc Lục Bắc Thành lấy tấm ảnh ra, Cố Nam Yên không khỏi giật mình.

Nếu cô nhớ không nhầm thì bức ảnh đó đã được bảy, tám năm rồi.

Tại sao Lục Bắc Thành lại giữ lại tấm ảnh này? Người anh quan tâm là ai trong ảnh?

Từ góc nhìn thứ ba nhìn phòng ngủ chính, cùng với tấm ảnh trong tay Lục Bắc Thành, Cố Nam Yên bỗng nhiên ý thức được cô và Lục Bắc Thành kết hôn lâu như vậy rồi nhưng hai người bọn họ chưa từng chụp ảnh cưới, cũng chưa từng chụp ảnh chung.

Thấy Lục Bắc Thành một mực nhìn tấm ảnh kia, Cố Nam Yên nhìn một hồi liền tắt camera đi ngủ.

Đêm khuya yên tĩnh, tuy Cố Nam Yên đang ngủ, nhưng vẫn cảm thấy bất an mơ hồ, ngay cả trong mơ cũng cảm thấy có người đang theo dõi cô, nhìn trộm cô.

Một cảm giác khó chịu đè lên người, Cố Nam Yên đột nhiên mở mắt ra, chỉ thấy trong phòng tối đen có một bóng người đang ngồi ở trên sô pha nhìn chằm chằm cô.