Chương 4: Đừng Nhìn Em Như Vậy, Em Sợ Không Kiềm Chế Được Bản Thân

Nhìn thấy Cố Nam Yên xuất hiện ở trước mặt mình, Lục Bắc Thành khẽ nhíu mày.

Diệp Sở sửng sốt một lát, sau đó đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười chào hỏi: “Nam Yên.”

Nhìn hộp cơm trong tay Cố Nam Yên, Diệp Sở lại mỉm cười nói: "Cô đến đưa cơm trưa cho Bắc Thành nhỉ?"

Nói xong, cô ta lại quay đầu nhìn về phía Lục Bắc Thành: "Bắc Thành, Nam Yên đã mang đồ ăn cho anh rồi, vậy chúng ta không ra ngoài ăn nữa nhé. Hiếm khi Nam Yên mới đến công ty một chuyến, anh ăn cùng cô ấy đi."

Diệp Sở tỏ vẻ rất thấu tình đạt lý, như thể cô ta mới là vợ của Lục Bắc Thành, là bà chủ của tập đoàn Lục thị, thậm chí ngay cả việc Lục Bắc Thành ăn cơm Cố Nam Yên mang đến cũng là cô ta cho cơ hội.

Nhìn Diệp Sở, Cố Nam Yên thản nhiên nói: "Diệp Sở, hoặc là cô bảo Lục Bắc Thành đối chất với ba anh ấy cho chúng tôi ly hôn, hoặc là ném chứng cứ xác thực của hai người vào mặt tôi."

"Suốt ngày quái gở như vậy, muốn làm ai buồn nôn?"

Nếu như cô ta có khả năng này thì cô còn tôn trọng cô ta một chút.

Nhưng cô ta cứ dở dở ương ương làm Cố Nam Yên không nhìn nổi nữa.

Bị Cố Nam Yên chán ghét, Diệp Sở ngượng ngùng giải thích: "Nam Yên, tôi và Bắc Thành không như cô nghĩ đâu, chúng tôi chỉ đang nói chuyện công việc thôi."

Giải thích xong, ánh mắt cô ta hơi ảm đạm, nói: "Vậy hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi ra ngoài trước."

Sau khi cửa đóng lại, Cố Nam Yên đi đến bàn làm việc, cẩn thận đặt hộp cơm lên bàn, kéo ghế đối diện Lục Bắc Thành ra rồi ngồi xuống như không có chuyện gì: “Mẹ bảo em mang cơm cho anh.”

Lục Bắc Thành đập mạnh tài liệu trong tay lên bàn, lạnh lùng hỏi: “Cố Nam Yên, cô có thể có chủ kiến của riêng mình không?”

Nhìn động tác đập tài liệu của Lục Bắc Thành, Cố Nam Yên nhìn chằm chằm vào anh, không nói gì.

Đây không phải là thái độ vừa rồi của anh đối với Diệp Sở.

Đúng như dự đoán, nếu không được yêu thích thì dù có làm gì, nói gì cũng sai, thậm chí việc đưa cơm cho anh, việc sống tiếp, việc hít thở đều là sai.

Cố Nam Yên chăm chú nhìn Lục Bắc Thành hồi lâu, cô dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nói: “Chuyện giữa anh và em, em không có chủ kiến riêng của mình, nhưng lời của ba mẹ chính là thánh chỉ, em không làm trái được."

Không chỉ không thể làm trái lời ba mẹ Lục Bắc Thành mà Cố Nam Yên còn sợ mẹ cô sẽ khóc lóc, phàn nàn với cô rằng việc nuôi cô lớn không dễ chút nào, bảo cô phải ngoan ngoãn hơn, nghe lời hơn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiên Dương vẫn đối với cô rất tốt.

Sau khi hai người kết hôn, ông ấy đã đưa ra quy tắc chết cho Lục Bắc Thành, anh không được đệ đơn ly hôn, không được làm chuyện có lỗi với cô, phải cố gắng hết sức để xoay sở cuộc hôn nhân này. Nếu không thì cút ra khỏi nhà họ Lục, tài sản và gia nghiệp đều sẽ thuộc về cô.

Nếu hai người thật sự không thể hòa hợp được thì cứ ở bên nhau ba năm trước rồi tính tiếp.

Bây giờ chỉ còn lại một năm cuối cùng.

Nhìn thấy Lục Bắc Thành tức giận phớt lờ mình, Cố Nam Yên đứng dậy đi đến bàn làm việc, cầm bát đũa lên, bắt chước Diệp Sở nói: "Bắc Thành, cơ thể con người không làm bằng sắt, bỏ ăn một bữa sẽ bị đói đó, anh ăn một chút thôi!"

Lục Bắc Thành ngẩng đầu nhìn cô, Cố Nam Yên nháy mắt với anh rồi đưa một miếng sườn vào miệng anh.

Lục Bắc Thành có chút choáng váng trước hành động làm nũng của Cố Nam Yên.

Bằng cách nào đó, anh đã mở miệng.

Nhưng sau đó, Cố Nam Yên lại đập hộp cơm xuống bàn: "Mẹ kiếp, cứ phải giống họ Diệp kia thì anh mới ăn nhỉ."

Cô quăng mạnh đũa đi, tức giận nói: "Thích ăn thì ăn, ai con mẹ nó muốn phục vụ anh?"

Sau khi rời khỏi văn phòng của Lục Bắc Thành, Cố Nam Yên còn đặc biệt nói với thư ký của anh, cơm đã được mang từ nhà đến rồi, không cần chuẩn bị.

Tuy nhiên, đến hơn chín giờ tối, cô lại bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Tần Hải Vân.

Bà nói rằng Lục Bắc Thành bị tiêu chảy, mất nước và phải nhập viện.

Tim Cố Nam Yên đập thình thịch, cô đứng dậy, thay quần áo và lập tức đến bệnh viện.

Khi đến phòng bệnh, Tần Hải Vân nói mệt nên Cố Nam Yên đã bảo bà về trước.

Cố Nam Yên tiễn Tần Hải Vân về rồi lại quay lại phòng bệnh. Vừa bước vào, Lục Bắc Thành đã ngẩng đầu lên nhìn cô nói: "Cố Nam Yên, cô bản lĩnh thật đấy, còn dám bỏ thuốc tôi?"

Cố Nam Yên đi tới, kéo chăn bông cho anh: “Đừng nói vô lý như vậy, vợ chồng người ta bỏ thuốc đều là bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ©, làm gì có ai bỏ thuốc nhuận tràng chứ.”

“Không thừa nhận?” Lục Bắc Thành vừa nói, vừa ném điện thoại di động của mình đến trước mặt Cố Nam Yên, bên trong đang phát đoạn video giám sát cảnh cô vào hiệu thuốc.

Sau đó, anh ném đơn mua thuốc vào mặt cô.

Bị người ta nắm thóp, Cố Nam Yên nhìn chằm chằm anh, im lặng một lúc lâu.

Hai người cứ thế nhìn nhau, Lục Bắc Thành vốn tưởng rằng cô sẽ giải thích, nhưng Cố Nam Yên bỗng nhiên nói: “Đừng nhìn em như vậy, em sợ sẽ không kiềm chế được bản thân.”

“Cố Nam Yên.” Lục Bắc Thành sầm mặt, anh cầm chiếc gối bên cạnh ném về phía cô.

Cố Nam Yên bắt lấy chiếc gối bị ném qua, bình tĩnh nói: "Anh cả ngày ra ngoài vui chơi uống rượu, còn em thì bị ép đến thừa sống thiếu chết. Bỏ cho anh một ít thuốc để tìm lại sự cân bằng tâm lý cũng chẳng có gì quá đáng."

Lục Bắc Thành nghe xong liền giơ tay nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía mình, trầm giọng hỏi: “Cố Nam Yên, cô ghen à?”

Cố Nam Yên sửng sốt một chút trước câu hỏi của Lục Bắc Thành, sau đó cô bật cười: "Anh yên tâm, có ăn cứt em cũng không ghen."

Cố Nam Yên cười vô cùng sảng khoái, Lục Bắc Thành đột nhiên dùng một lực kéo cô về phía trước.

Cộp! Trán cô đập vào trán Lục Bắc Thành, chóp mũi va vào mũi anh, Cố Nam Nham đau đến thở dốc.

Cố Nam Yên nhíu chặt mày, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, đôi môi ấm áp của Lục Bắc Thành bỗng nhiên không hề báo trước bao phủ lấy môi cô.