Chương 43: Cậu Mau Ly Hôn Đi

Nghe thấy giọng nói này, Cố Nam Yên hỏi vài câu sau đó cúp máy, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Bên Lục Bắc Thành, lúc xe anh vừa mới dừng ở dưới lầu khu nhà cũ của Diệp Sở đã thấy cô ta từ trong tòa nhà đi ra, trong tay còn xách theo một túi đồ.

“Bắc Thành.” Thấy Lục Bắc Thành, Diệp Sở vui vẻ chạy tới.

Lục Bắc Thành liếc mắt nhìn cửa xe chưa đóng: "Túi ở bên trong.”

Diệp Sở khom lưng lấy túi xách ra, sau đó đóng cửa xe lại nói: "Diệp Phàm đang làm bài tập, trong khoảng thời gian này tình trạng của mẹ em cũng đã khá hơn.”

Lục Bắc Thành không lên tiếng.

Diệp Sở đeo túi lên vai, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Lục Bắc Thành, hai mắt sáng ngời, tâm trạng vô cùng tốt.

Lục Bắc Thành đút hai tay vào túi quần, thờ ơ nói: "Trong nhà đã ổn định lại rồi, vấn đề cá nhân của em cũng nên suy nghĩ đi.”

Diệp Sở nghe xong, không thể làm gì thở dài một hơi: "Diệp Phàm bây giờ còn quá nhỏ, mẹ em cũng chỉ là tạm thời khá hơn, em không có nhiều thời gian cùng sức lực suy nghĩ những chuyện khác.”

Nói tới đây, Diệp Sở lại sửng sốt nói: "Bắc Thành, anh sẽ không cho rằng em không có bạn trai là vì anh đi! Anh đừng nghĩ như vậy, tuy rằng em… Dù sao cũng không liên quan tới anh, anh không cần áp lực, chuyện của em, em tự sắp xếp được."

Lúc Diệp Sở giải thích những điều này, tốc độ nói rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

Trước mắt, cô ta không biết chuyện mình độc thân có liên quan đến Lục Bắc Thành hay không, nhưng cô ta biết nếu cô ta không độc thân thì cô ta sẽ không có ý định gì với Lục Bắc Thành.

Mặc dù phủ nhận bằng mọi cách, nhưng cô ta căn bản không lừa được chính mình, cô ta thích Lục Bắc Thành.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Bắc Thành, cô ta đã thích anh.

Cô ta sợ nếu anh độc thân, ngay cả tư cách thích cô ta cũng không có.

Lục Bắc Thành nói: "Anh không nghĩ nhiều.”

Diệp Sở thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi." Ngay sau đó, cô ta đưa sủi cảo trong tay cho anh nói: "Đây là sủi cảo em và Diệp Phàm tự làm, anh mang về ăn thử với Nam Yên đi.”

Lục Bắc Thành: "Anh và cô ấy không xuống bếp.”

Diệp Sở kéo tay Lục Bắc Thành, nhét sủi cảo vào tay anh: "Anh cứ cầm đi! Để chị Giang nấu là được.”

Đem túi xách bị trượt xuống đeo lên vai, cô ta còn nói: "Lúc em vừa xuống, Diệp Phàm dặn em nhiều lần, bảo em nhất định phải đưa cho anh, đây là sủi cảo tươi mà tụi em vừa làm.”

Thấy Diệp Sở nhiệt tình như vậy, Lục Bắc Thành từ chối nữa, xoay người bỏ sủi cảo vào ghế sau xe.

Diệp Sở thấy thế, nở nụ cười một chút nói: "Thời gian không còn sớm nữa, Bắc Thành anh về sớm một chút với Nam Yên đi!"

“Đúng rồi, cám ơn anh đã mang túi tới cho em.”

“Đừng khách sáo.”

Sau đó, đưa mắt nhìn Lục Bắc Thành rời đi, cho đến khi xe của anh biến mất trong tầm mắt, lúc này Diệp Sở mới xoay người lên lầu.

——

Cùng lúc đó, Cố Nam Yên lái chiếc Audi của cô đi tới trạm xe lửa.

Lúc cô vừa xuống xe, Lục Cảnh Dương liền nhào về phía cô: "Yên, Yên, tôi ở đây.”

Cố Nam Yên nghe thấy giọng nói liền xoay người lại, Lục Cảnh Dương lập tức ôm chặt lấy cô: "Cuối cùng tôi cũng về thành phố A, cuối cùng cũng gặp được cậu.”

Cố Nam Yên nắm lấy hai cánh tay cậu ta đẩy ra: "Chuyện gì xảy ra? Sao đêm hôm khuya khoắt lại chạy về, còn có bộ dáng này của cậu, cậu…”

Tóc Lục Cảnh Dương rối bời cùng với bộ quần áo chưa giặt, sắc mặt thì vàng, nếu không phải giọng nói không thay đổi thì Cố Nam Yên cũng không nhận ra.

Cố Nam Yên không nhắc tới còn tốt, cô vừa nhắc tới Lục Cảnh Dương liền tức giận: "Còn không phải chuyện tốt anh tôi làm sao, Yên cậu xem gương mặt này giờ còn nhìn được à?”

Cố Nam Yên: "Vô cùng thê thảm.”

Lục Cảnh Dương đau lòng, chửi ầm lên: "Đều là do anh trai tôi khốn kiếp, tôi đã làm xong mọi chuyện cho anh ấy rồi, Yên, cậu đã đồng ý ly hôn rồi, thế mà anh ấy lại nói không giữ lời, còn muốn điều tôi đi.”

Nhắc tới Lục Bắc Thành, Lục Cảnh Dương lại cảnh giác nói: "Yên, chuyện tôi về ba mẹ tôi cũng không biết, vé xe lửa tôi cũng không biết làm sao lấy được, bây giờ tôi chỉ tin tưởng cậu và Tiểu Bắc, cậu đừng bán đứng tôi.”

Cố Nam Yên nghi hoặc đánh giá cậu ta: "Đừng nói cậu muốn ở chỗ tôi đấy nhé?”

Lục Cảnh Dương: "Tôi không ở chỗ cậu, tôi ở đâu? Yên, tôi bị điều đi là vì cậu đó.”

Cố Nam Yên: "... Cậu thu dọn trước đi.”

Lục Cảnh Dương nói "Được", khi đang chuẩn bị lên xe, thấy xe của Cố Nam Yên là Audi, cậu ta không chịu, liên tục lui về phía sau vài bước: "Xe này hả? Bà Lục cậu lái xe thấp hơn trăm vạn từ lúc nào thế? Cũng không sợ đυ.ng vào tôi.”

Cố Nam Yên đá vào mông cậu ta một cái: "Tàu hỏa sơn xanh cũng ngồi rồi, cậu còn chê cái rắm, lên xe đi.”

Thấy Cố Nam Yên hung dữ, Lục Cảnh Dương lập tức hấp tấp lên xe.

Cố Nam Yên cũng có vài chiếc xe sang số lượng có hạn, chỉ là hiện tại ở văn phòng luật sư cũng không ai biết thân phận của cô, cho nên cô chỉ lái xe mấy chục vạn.

Cô dẫn Lục Cảnh Dương đến một nơi tắm rửa từ đầu tới chân, thấy Lục Cảnh Dương đã quay về như trước kia, Cố Nam Yên mới bằng lòng đưa cậu ta đến căn hộ của mình ở Giang Đại Bình.

Hai người vào nhà, Lục Cảnh Dương dặn dò Cố Nam Yên mấy lần bảo cô đừng bán đứng mình, sau đó mới hỏi: "Yên, chỗ này của cậu có gì ăn không?"

Cố Nam Yên lười biếng nói: "Nhà không có người ở, lấy đâu ra đồ ăn, tôi gọi đồ ăn ngoài cho cậu.”

Không bao lâu sau, bữa ăn khuya thịt nướng được đưa tới, Cố Nam Yên thay quần áo ở nhà xắn tay áo lên ăn cùng Lục Cảnh Dương.

Lục Cảnh Dương hỏi: "Yên, gần đây cậu và anh trai tôi thế nào?”

Cố Nam Yên ăn xiên nói: "Vẫn như cũ thôi!”

Lục Cảnh Dương cắn một miếng thịt dê: "Cậu nói xem cậu nghĩ thế này vậy, anh tôi ngoại trừ có khuôn mặt đẹp trai, có chút năng lực, có chút tiền, dáng người ngon ra thì anh ấy còn có chỗ nào tốt?”

Cố Nam Yên ngẩng đầu: "Cậu xác định là đang khuyên chia tay, không phải khuyên hòa?”

“Khụ khụ khụ!” Lục Cảnh Dương: "Tôi khuyên hòa? Lục Bắc Thành anh ấy rất độc ác, sự độc ác của cả nhà họ Lục tôi đều ở trên người anh ấy hết, tôi ước gì cậu và anh ấy ly hôn.”

Lục Cảnh Dương mắng, Cố Nam Yên vừa nghe vừa ăn, chờ Lục Cảnh Dương mắng mệt, cô liền đưa trà sữa cho cậu ta.

Cho đến khi mắng mệt rồi, Lục Cảnh Dương mới tổng kết: "Dù sao tôi cũng không đồng ý cậu tiếp tục sống với anh tôi.”

Cố Nam Yên: "Ly, tôi sẽ ly hôn, cậu đừng niệm kinh ở đây nữa.”

Cố Nam Yên vừa nói xong, Lục Cảnh Dương liền híp mắt nghi hoặc: "Yên, cậu có chuyện, có phải anh tôi lại không về nhà, hai người lại cãi nhau nữa không?"

Cố Nam Yên dừng lại.

Cô có cảm xúc? Cảm xúc của cô rõ ràng như vậy sao? Lục Cảnh Dương cũng nhìn ra.

Cố Nam Yên cầm ly trà sữa uống một ngụm: "Đây không phải là chuyện thường như cơm bữa sao?”

Lục Cảnh Dương: "Không đúng, hôm nay cậu khác với lần trước.”

Cố Nam Yên nở nụ cười: "Anh bạn trẻ, còn rất có mắt nhìn.”

Lục Cảnh Dương bỏ đi vẻ tươi cười, chân phải giẫm lên ghế, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cố Nam Yên nói: "Nói đi!”

Thấy Lục Cảnh Dương đột nhiên nghiêm túc như vậy, Cố Nam Yên nói: "Hôm nay anh trai cậu đến nghĩa trang.”