Chương 44: Em Chỉ Hẹn Hò Với Đàn Ông Trên Giường

Sắc mặt Lục Cảnh Dương bỗng đen lại: "Đã mấy năm rồi, Lục Bắc Thành anh ấy thâm tình như vậy sao?”

Cố Nam Yên nhẹ giọng cười: "Được rồi, cậu đừng tức giận nữa.”

Cố Nam Yên càng cười, sắc mặt Lục Cảnh Dương càng khó coi.

Không cần phải nói, sau khi Lục Bắc Thành trở về từ nghĩa trang, chắc chắn đã tỏ vẻ đã chán ghét cô.

Trong lòng đã có người khác, sao lại còn đáp ứng hôn sự này chứ! Cưới người ta rồi lại vứt người ta sang một bên.

Vì vậy cậu ta mặt lạnh nhìn Cố Nam Yên nói: "Cố Nam Yên, cậu cho tôi hỏi một chút, cậu chưa thử qua làm sao biết những lời kia là thật hay giả?”

Lục Cảnh Dương hiếm khi nghiêm túc, Cố Nam Yên dỗ dành cậu ta: "Ly, tôi ly hôn.”

Nghe Cố Nam Yên đồng ý ly hôn, sắc mặt Lục Cảnh Dương trở nên tốt hơn.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện một lúc, Cố Nam Yên lấy khăn giấy lau tay đứng lên: "Tôi về đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”

Lục Cảnh Dương đứng lên theo: "Cậu còn về làm gì? Là có người chờ cậu, hay là có người sưởi ấm chăn cho cậu?"

Cố Nam Yên quay đầu lại liền đạp mông cậu ta một cái: "Hôm nay cậu thiếu đánh đúng không?”

Lục Cảnh Dương mặt không đổi sắc vỗ vỗ mông: "Mau tắm rửa nghỉ ngơi đi.”

Lục Cảnh Dương nhắc nhở như vậy, Cố Nam Yên cũng cảm thấy trở về cũng không có ý nghĩa gì, dứt khoát duỗi lưng đi vào phòng ngủ.

Lục Cảnh Dương đút hai tay vào túi, nhìn Cố Nam Yên bỏ ý định về, sắc mặt cậu ta mới dễ chịu hơn một chút.

——

Cùng lúc đó, Lục Bắc Thành rời khỏi tiểu khu Diệp Sở ở, một mình dừng xe ở bên đường.

— Bắc Thành, anh không nói tôi cũng hiểu, tôi sẽ không báo cảnh sát.

— Bắc Thành, Diệp Sở đã cứu anh và tôi, cô ấy lại là người vô tội trong sự cố này, nếu tôi không qua nổi kiếp nạn này, sau này cô ấy chính là tôi, anh phải nhớ đến cô ấy.

Tay trái Lục Bắc Thành khoác bên ngoài cửa sổ xe, tay phải cầm lấy điếu thuốc lá và bật lửa bên cạnh, tự châm cho mình một điếu, rít mạnh một hơi rồi nhả ra một vòng khói.

Vừa nhớ đến chuyện cũ, mặt anh càng lúc càng trầm xuống.

Im lặng hút xong điếu thuốc, cuối cùng Lục Bắc Thành cũng khởi động xe đi về Ngự Lâm Loan.

Lúc anh về đến nhà, đúng lúc chị Giang đi từ sân sau vào, kinh ngạc hỏi: "Thiếu gia cậu về rồi."

“Ừ! "Lúc Lục Bắc Thành chuẩn bị lên lầu, chị Giang đột nhiên gọi anh lại: “Thiếu gia.”

Lục Bắc Thành dừng bước quay đầu lại, chị Giang nói với anh: "Thiếu phu nhân vừa mới ra ngoài.”

Nói xong, chị Giang lại giúp Cố Nam Yên che đậy: "Lúc ra ngoài thiếu phu nhân rất sốt ruột, chắc là có việc gấp.”

Chị Giang vừa nói xong, đột nhiên Lục Bắc Thành thay đổi sắc mặt, lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi cho Cố Nam Yên.

Chân trước anh vừa ra cửa, chân sau cô cũng lập tức đi ra ngoài, đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Nhìn Lục Bắc Thành lên lầu, chị Giang lau tạp dề, không khỏi thở dài một hơi.

Cố Nam Yên ở bên kia, cô vừa duỗi lưng đi vào phòng ngủ, điện thoại di động ném trên sô pha liền vang lên.

Tay trái Lục Cảnh Dương đút túi, tay phải cầm bia đi qua, thấy là Lục Bắc Thành gọi điện thoại tới, sắc mặt cậu ta vừa mới chuyển biến tốt trong nháy mắt lại trầm xuống.

Lục Cảnh Dương ném nửa lon bia trong tay vào thùng rác, khom lưng cầm điện thoại di động của Cố Nam Yên lên.

Tiếng chuông vẫn còn vang, Lục Cảnh Dương lạnh mặt, không chút suy nghĩ trực tiếp cúp điện thoại.

Không phải anh không quên được Tɧẩʍ ɖυy Nhất sao, còn có họ Diệp, anh có hai cô là được.

Sau khi Lục Cảnh Dương cúp máy, tiện tay tắt nguồn điện thoại của Cố Nam Yên.

Đầu dây bên kia, Lục Bắc Thành thấy điện thoại bị cúp, sắc mặt càng âm trầm.

Anh vào phòng ngủ, giơ tay kéo cổ áo sơ mi gọi lại cho Cố Nam Yên, đầu bên kia vang lên tiếng thông báo: "Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”

Cố Nam Yên dám tắt điện thoại, Lục Bắc Thành đập một tiếng, ném mạnh điện thoại ra ngoài.

Sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu.

Lục Bắc Thành không chịu được cơn tức này, cả đêm đều hậm hực.

Anh gần như cả đêm không ngủ, sáng hôm sau anh thay âu phục, mặt đen xì đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, Cố Nam Yên cũng tỉnh dậy.

Lúc cô duỗi lưng từ phòng ngủ đi ra, Lục Cảnh Dương đang mò mẫm trong phòng bếp, nhìn thấy Cố Nam Yên, trong miệng cậu ta ăn cái gì đó nói năng không rõ: "Rửa mặt đi rồi ăn sáng, tôi gọi đồ ăn ngoài rồi.”

Cố Nam Yên ngáp một cái: "Chờ khi nào cậu tự mình xuống bếp hẵng đắc ý với tôi.”

Lục Cảnh Dương rút khăn giấy lau miệng: "Tôi dám nấu, cậu cũng không dám nấu!"

Cố Nam Yên: "Lát nữa cậu rảnh rỗi không có việc gì giúp tôi mang quần áo đến tiệm giặt khô giặt đi."

Lục Cảnh Dương: "Cam đoan làm thỏa đáng cho cậu.”

Một lúc sau, Cố Nam Yên ngồi trước bàn ăn, Lục Cảnh Dương cũng không hề đề cập đến chuyện tối qua Lục Bắc Thành gọi điện thoại cho cô, càng không đề cập đến việc mình tắt điện thoại di động của cô.

Cho nên đến chạng vạng tối, khi Cố Nam Yên tan ca, thấy xe Lục Bắc Thành đỗ dưới văn phòng luật sư, cô có hơi kinh ngạc.

Thấy Lục Bắc Thành nhìn mình chằm chằm trong xe, Cố Nam Yên ung dung đi tới: "Có chuyện gì sao?”

Lục Bắc Thành ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Cố Nam Yên, bây giờ cô đang mong được xử lý vụ ly hôn của mình phải không?"

Cố Nam Yên cười nói: "Chẳng phải em đã chuẩn bị xong xuôi rồi sao! Hoặc là sinh con, hoặc là chia tài sản, anh chọn đi!"

Lục Bắc Thành thấy chẳng ra làm sao, tỏ vẻ chán ghét: "Lên xe.”

Cố Nam Yên chống hai tay lên cửa sổ xe nhìn anh, nhướng mày cười đùa: "Em và đàn ông chỉ hẹn nhau trên giường thôi, anh nghĩ kỹ đi.”