Chương 45: Qua Đây Bồi Tôi

Lục Bắc Thành: "Không muốn dự án khu Cao Tân Nam nữa?”

Lục Bắc Thành nói xong, Cố Nam Yên lập tức mở cửa xe, cười ngồi vào: "Bàn chuyện làm ăn cũng được.”

Lục Bắc Thành vẫn tỏ vẻ ghét bỏ như cũ.

Mẹ nó, thực tế hơn ai hết, vĩnh viễn đều muốn thứ thực tế nhất.

Lục Bắc Thành khởi động xe, Cố Nam Yên mơ hồ nhìn anh, cười ngưỡng mộ.

Lục Bắc Thành liếc Cố Nam Yên một cái, thấy ánh mắt của cô, cả người anh đều nổi da gà.

Người không biết còn tưởng rằng Cố Nam Yên thích anh rất nhiều, còn vô cùng thâm tình.

Lục Bắc Thành giơ tay phải kéo cổ áo của mình, thờ ơ nói: "Cúp điện thoại của tôi, tắt máy di động, tìm được người mới rồi, chắc chắn có thể sinh con?”

Khuôn mặt tươi cười của Cố Nam Yên cứng đờ, không cần hỏi cũng biết là chuyện của Lục Cảnh Dương.

Cố Nam Yên nhìn chằm chằm Lục Bắc Thành một lát, sau đó cười nói: "Anh quan tâm em hả?”

Cố Nam Yên mỉm cười, sắc mặt Lục Bắc Thành lập tức trở nên khó coi, nói sang chuyện khác: "Tối hôm qua đi đâu?"

Cố Nam Yên ngồi thẳng người nhìn về phía trước: "Tâm tình không tốt, đi Nam Giang.”

Cố Nam Yên nói một câu tâm tình không tốt, Lục Bắc Thành liền không nói gì nữa.

Thật ra Cố Nam Yên đã quen với sắc mặt của Lục Bắc Thành, cô chỉ đang nói bừa với anh thôi.

Lục Bắc Thành không nói lời nào, Cố Nam Yên liền nhìn anh hỏi: "Áy náy trong lòng?”

Không đợi Lục Bắc Thành mở miệng, Cố Nam Yên còn nói: "Nếu thật sự áy náy thì anh giúp em hạng mục khu Cao Tân Nam đi!"

Lục Bắc Thành hai tay nắm tay lái, lạnh nhạt nói: "Nghĩ hay lắm.”

Cố Nam Yên không thuận theo: "Vừa rồi anh dỗ tôi chơi à?”

Lục Bắc Thành im lặng.

Cố Nam Yên thấy thế, cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh đập vào người anh.

Hơn hai mươi phút sau, hai người về đến nhà ăn cơm, Cố Nam Yên tắm rửa xong liền ngồi trước máy tính bận rộn làm việc.

Về dự án khu Cao Tân Nam, cô phải tranh thủ thời gian nghĩ cách.

Một lúc sau, Lục Bắc Thành đi ra, tay cầm khăn lông lau tóc.

Thấy Cố Nam Yên đeo kính gọng đen bận rộn làm việc, Lục Bắc Thành bỗng cảm thấy rất thoải mái.

Anh đi tới trước mặt Cố Nam Yên, hai tay ôm cô vào trong ngực, làm như không có việc gì nhìn hạng mục trong tay cô.

Lục Bắc Thành vừa tới một lúc, điện thoại Cố Nam Yên để bên cạnh đột nhiên vang lên.

Cô tay lấy điện thoại di động, thấy Lục Bắc Thành ghé vào bên cạnh mình, Cố Nam Yên bị dọa nhảy dựng, vội vàng đứng lên, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, buồn cười nói: "Em đang làm việc, không phải lén lút với người khác sau lưng anh, không cần nhìn chằm chằm như vậy.”

Nói xong, cô cầm di động trên bàn lên, nhìn ghi chú người gọi, nói: "Anh muốn xem thì đứng đắn giúp em đi! Em nghe điện thoại trước đã.”

Lục Bắc Thành thấy cô đi sang chỗ khác nghe điện thoại, anh xoay người nhìn sang: "Cố Nam Yên, cô nghe máy ở đây cho tôi.”

“Em nhịn không được nữa.” Cố Nam Yên nói bừa, sau đó trực tiếp đi vào nhà vệ sinh.

Cô đóng cửa nhà vệ sinh rồi mới nhận điện thoại, giọng nói của Lục Cảnh Dương truyền tới: "Cố Nam Yên, lời tôi nói với cậu đều là nói nhảm sao? Ban ngày gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại bảo cậu mặc kệ anh tôi, đừng quay về Ngự Lâm Loan, cậu không có tai phải không?”

“Cậu về ngay cho tôi, ngay lập tức.”

Nghe Lục Cảnh Dương nói, Cố Nam Yên đang định mở miệng trả lời thì giọng Lục Bắc Thành từ bên ngoài truyền tới: "Cố Nam Yên, tôi đếm ba nếu cô không ra, tự gánh lấy hậu quả.”

Giác quan thứ sáu của Lục Bắc Thành nói cho anh biết, Cố Nam Yên không đơn giản như vậy.

Trong nhà vệ sinh, Cố Nam Yên mặc kệ Lục Bắc Thành, trực tiếp nói với Lục Cảnh Dương: "Lục Cảnh Dương, cậu muốn trốn cả đời hả?"

Ở đầu bên kia điện thoại, Lục Cảnh Dương nghe Cố Nam Yên uy hϊếp, khí thế yếu đi: "Yên, tôi cũng là vì tốt cho cậu, cậu không phải đàn ông cậu không hiểu, đàn ông đều là đồ khốn nạn, cậu càng đeo bám, anh ấy càng không coi cậu ra gì, ngược lại cậu không coi anh ấy ra gì, khéo anh ấy còn nhớ đến cậu.”

Cố Nam Yên vui vẻ: "Cậu còn ở đây dạy tôi, cậu kết hôn trước đi cho tôi xem.”

Lục Cảnh Dương thấy nói Cố Nam Yên cũng không nghe, lập tức rầu rĩ: "Yên, phòng này của cậu quá lớn, tôi sợ, cậu mau trở về với tôi.”

Bên ngoài nhà vệ sinh, sắc mặt Lục Bắc Thành càng khó coi hơn, trầm giọng gọi: "Cố Nam Yên.”

Cố Nam Yên liếc mắt về phía cửa, nói với Lục Cảnh Dương: "Anh cậu đạp cửa rồi, tôi cúp máy đây.”

Lục Cảnh Dương đầu tiên là bất ngờ, sau đó nói: "Vậy cậu đừng ở lại Ngự Lâm Loan nữa, anh ấy nhàm chán như vậy, chẳng bằng cậu về đây với tôi.”

Cố Nam Yên lười nói với Lục Cảnh Dương, trực tiếp cúp điện thoại của cậu ta.

Sau đó từ từ mở cửa nhà vệ sinh.

Nhìn gương mặt thối của Lục Bắc Thành đang muốn đạp cửa, cô lười biếng dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực nhìn anh cười hỏi: "Không phải muốn đếm sao?”

Lục Bắc Thành giơ tay bóp mặt cô: "Điện thoại của ai?”

Cho dù bình thường không muốn gặp Cố Nam Yên, anh cũng không chấp nhận được Cố Nam Yên thật sự có gì đó với người khác.

Lục Bắc Thành tức giận, Cố Nam Yên càng cười lớn hơn, cô không cho là đúng hất tay anh ra: "Em còn chưa làm gì anh đã tức giận thành như vậy, nếu ngày nào đó thật sự đội nón xanh cho anh thì không biết như thế nào.”

“Đừng khua môi múa mép với tôi. "Lục Bắc Thành khoanh tay trước mặt cô:" Điện thoại.”

Cố Nam Yên cười nhạt: "Em không đưa đâu!”

Lục Bắc Thành: "Cô đừng để tôi tự điều tra ra.”

Cố Nam Yên buồn cười nói: "Lục Bắc Thành, cho dù em thật sự có người khác ở bên ngoài mà vẫn có thể nghe điện thoại sau lưng anh, cũng là cho anh mặt mũi.”

Lời này của Cố Nam Yên, nói trắng ra chuyện tối qua anh đưa túi cho Diệp Sở.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Bắc Thành nhíu chặt mày, không biết nói gì. Bỗng dưng wechat của Cố Nam Yên đột nhiên vang lên, hơn nữa vang lên liên tiếp mấy lần.

Lục Bắc Thành lạnh lùng khoanh tay trước mặt nhìn Cố Nam Yên, lần này anh không nói gì nữa.

Cố Nam Yên chậm rãi đứng thẳng người đi ra khỏi cửa, cũng thu lại nụ cười trên mặt.