Chương 48 Thực Hiện Lời Hứa Lần Trước?

Cố Nam Yên cũng không phải là người tốt đẹp gì, lúc nhỏ Triệu Tri Thu đánh cô đã nhận ra rồi.

Cố Nam Yên: "Con thì giấu được chuyện xấu gì? Con còn bị cưỡng ép đến mức phải chịu mấy quy tắc bất thành văn đây."

Lời nói của Cố Nam Yên khiến trái tim Triệu Tri Thu thắt lại: " Cố Nam Yên, bên đó đã xảy ra chuyện gì hả con?"

Cố Nam Yên cười nói: "Mẹ yên tâm, hôm đó mẹ cứ đi với cha đi, nếu không người ta lại nói mẹ lòng dạ hẹp hòi."

Triệu Tri Thu thở dài: “Vậy mẹ đi cùng cha con là được.”

Vì thế tối thứ bảy, Triệu Tri Thu và Cố Thanh Hoa cùng nhau đi dự tiệc.

Về phần Cố Nam Yên, suốt mấy ngày từ khi bị cô từ chối, Lục Bắc Thành vẫn chưa quay lại Ngự Lâm Loan.

Anh không mời cô cùng dự tiệc của nhà họ Hứa nên Cố Nam Yên liền tham dự cùng Châu Bắc.

Cô khoác lên người bộ lễ phục đen, còn Châu Bắc thì cắt tóc ngắn, mặc một bộ vest, hai người đứng cạnh nhau, vô cùng có khí thế, khiến mọi người đều chú ý tới, khách khứa đều trộm nhìn hai người.

"Cố Nam Yên, cô còn dám đến đây! Nếu tôi là cô, tôi sẽ đào cái lỗ mà chui xuống.” Ngay khi hai người bước vào bữa tiệc, Hứa Minh Châu liền đi tới.

Tay phải của Cố Nam Yên cầm một chiếc túi xách, cười nói: "Làm ăn thua lỗ thật là vui vẻ. nhà họ Hứa quả là đại gia đại nghiệp."

"Cố Nam Yên, cô..." Hứa Minh Châu lại kìm nén cơn tức giận: "Cố Nam Yên, cô chỉ là đang ghen ghét, trong lòng bực bội, anh trai tôi thông minh như vậy, không thể nào làm ăn thua lỗ được."

Cố Nam Yên: "Tôi luôn để mắt đến dự án khu Cao Tân Nam, chỉ sợ nhà họ Hứa khó mà không mất tiền lắm."

Hứa Minh Châu: "Cũng đâu phải không có bộ phận kiểm tra chất lượng kỹ thuật, ai cần Cố Nam Yên cô nhìn chằm chằm, Cố Nam Yên, đừng có tự an ủi bản thân nữa, tập đoàn Hứa Thị lấy được dự án này, cổ phiếu tăng lên bao nhiêu cô biết không ?"

"Có một số thứ nhìn thì thuận lợi nhưng chưa chắc đã tốt đẹp."

Mấy ngày nay, chuyện khiến nhà họ Hứa hài lòng nhất là giá cổ phiếu tăng cao, mang lại cho bọn họ nhiều lợi ích khác.

Cố Nam Yên cười như không cười nói: "Vậy tôi hy vọng cổ phiếu của nhà họ Hứa sẽ ngày càng phát triển."

Cuối cùng cũng áp đảo được cô trong cuộc đấu khẩu, Hứa Minh Châu vô cùng sảng khoái.

Khi cô đảo mắt sang Châu Bắc đang đứng cạnh, thấy Châu Bắc lạnh lùng nhìn mình, Hứa Minh Châu nghĩ đến chuyện Cố Nam Yên đánh mình, sợ đến mức chạy trước.

Hai kẻ điên này, ai mà biết bọn họ ở trước mặt mọi người sẽ dám làm những gì.

Hơn nữa, hai ngày trước mẹ cô ta đã bắt đầu dặn cô ta, tối nay nhất định phải bình tĩnh, đừng phá hỏng hình ảnh của gia đình mình.

Hứa Minh Châu bỏ chạy, Châu Bắc đút hai tay vào túi quần, cười mỉa mai.

Có gan thì đừng chạy!

Ngay khi Hứa Minh Châu vừa rời đi, Châu Kiều Tinh và Liễu Phiêu đã bước tới.

Nhìn thấy Châu Bắc mặc một bộ vest nam dự tiệc, Liễu Phiêu lạnh giọng mắng cô ấy: "Châu Bắc, mày nhìn bản thân xem có còn dáng vẻ của một quý cô không? Đồ không biết xấu hổ, dù sao cũng phải quan tâm đến thể diện của cha mày một chút chứ!"

"Nhìn tất cả các cô gái ở đây đi, có ai cắt tóc mặc vest không? Tao không cần mày giữ thể diện cho nhà họ Châu, nhưng mày đừng có cản đừng có cản đường người khác?"

Châu Bắc sầm mặt: “Tôi thích mặc gì là việc của tôi, liên quan cái rắm gì đến bà.”

"Mày..." Liễu Phiêu giận tái mặt, Châu Kiều Tinh kéo bà ta sang một bên: "Mẹ, nó mặc gì thì kệ nó, mẹ bớt nói mấy câu đi!"

Châu Kiều Tinh ở một bên kéo bà ta, sắc mặt Liễu Phiêu cũng khá hơn một chút.

Liễu Phiêu quay đầu nhìn Cố Nam Yên đứng bên cạnh Châu Bắc, thấy cô lạnh lùng đánh giá bản thân, Liễu Phiêu không khỏi rùng mình.

Nuốt nước bọt, bà ta nói: "Cố Nam Yên, luôn có người có thể đối phó với cô, đừng có kiêu ngạo."

Cố Nam Yên cười nhẹ: "Thật sao? Nhưng đời này chắc chắn bà không có cơ hội."

Liễu Phiêu nghiến răng nghiến lợi: "Cố Nam Yên, tôi nhất định sẽ tìm ra bằng chứng của chuyện lần trước, chắc chắn sẽ bắt cô trả lại công bằng."

Cố Nam Yên cười nói: "Các người muốn tìm chứng cứ gì? Cứ nói thẳng cho tôi biết, người đánh là tôi tìm, người ăn đòn là hai người, cứ việc khởi kiện đi."

Cố Nam Yên vừa nói xong, Liễu Phiêu rất tức giận! Châu Kiều Tinh sắc mặt trắng bệch.

Lần đó cô bị đá vào bụng nhiều đến mức chảy máu.

Châu Kiều Tinh bị đánh thậm tệ, Cố Nam Yên nói vì cô ta đánh Châu Bắc nên cô cô kêu người đánh cô ta để đòi lại cả vốn lẫn lời.

Liễu Phiêu tức giận chỉ vào Cố Nam Yên, nói: "Cố Nam Yên, đừng tưởng rằng Cố gia có thể thịnh vượng cả đời, để tôi xem cô có thể kiêu ngạo được bao lâu."

Cố Nam Yên trước giờ luôn cư xử rất cẩn thận, hiếm khi xung đột với những người khác ở bên ngoài.

Sau hơn một năm làm việc, cô đã tiếp xúc với rất nhiều người từ rất nhiều tầng lớp trong xã hội.

Hứa Minh Châu, Châu Kiều Tinh và Liễu Phiêu là những trường hợp đặc biệt, những kẻ tiện nhân này dù mình không trêu chọc nó, nó sẽ tìm cách trêu chọc mình, bạn càng không quan tâm thì nó càng được một tấc tiến một thước, tất cả những gì bạn cần làm là gϊếŧ chết luôn.

Nhìn thấy Châu Kiều Tinh và Liễu Phiêu giận dữ rời đi, sắc mặt Cố Nam Yên càng âm trầm hơn.

Châu Bắc trở thành như ngày hôm nay, không phải phải do một tay Liễu Phiêu thiết kế sao? Từ nhỏ đến giờ bà ta không hề buông tha cho Châu Bắc, Cố Nam Yên hoàn toàn không thể cảm thông cho loại người như bà ta.

"Nói chuyện khó nghe như vậy, không sợ bọn họ ở sau lưng gây khó dễ với các người à?" Hai mẹ con Châu Kiều Tinh và Liễu Phiêu vừa rời đi, giọng nói của Hứa Minh Sâm từ phía sau vang lên.

Cố Nam Yên chậm rãi quay lại, Hứa Minh Sâm vẫn dịu dàng và tao nhã như vậy.

Cố Nam Yên hơi cong khóe miệng: "Sao phải sợ người khác ở sau lưng mình gây khó dễ? Hai nhà các người không phải đã sớm liên thủ với nhau, gây chiến với nhà tôi hay sao?"

Hứa Minh Sâm hơi nghiêng người, ghé vào tai Cố Nam Yên nhỏ giọng thì thầm: "Nam Yên, em có sợ không? Sao em không thực hiện lời hứa lần trước nhé.

Cố Nam Yên quay đầu nhìn Hứa Minh Sâm, cười nói: "Lục Bắc Thành lần trước giáo huấn anh nhẹ nhàng quá hả?"

“Bắc Thành?” Hứa Minh Sâm đứng thẳng, chậm rãi đút hai tay vào túi quần: “Hôm nay hai người không đến chung với nhau, lại cãi nhau à?”

Giọng nói của Hứa Minh Sâm rất từ

tính và dễ nghe, nhưng lời nói ra từ miệng anh ta lại không dễ nghe chút nào.

Cố Nam Yên: "Đúng vậy! Hay anh đến Ngự Lâm Loan đi, tôi sẽ thực hiện lời hứa với anh lần trước."

Hứa Minh Sâm dần tắt nụ cười, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Cố Nam Yên: “Nếu anh muốn ngay bây giờ thì sao?”

Giờ họ đang ở trong khách sạn, muốn làm gì cũng rất dễ dàng.

Cố Nam Yên giơ tay nắm lấy cà vạt của Hứa Minh Sâm, kéo anh về phía cô, trên mặt mang theo nụ cười: "Vậy anh có thể ôm tôi đi trước mặt mọi người, đúng lúc... Tôi cũng muốn xem thử anh Minh Sâm có năng lực lớn cỡ nào."

Trong mắt hai người đều là nhau, Cố Nam Yên cá là Hứa Minh Sâm không có cái gan đó.

Ý cười trên mặt Hứa Minh Sâm càng lớn hơn, Cố Nam Yên rất giỏi đào hố người khác.

"Lục thiếu gia, Lục thiếu gia tới rồi, anh ấy đẹp trai quá, đẹp trai quá."

"Lục Bắc Thành sao có thể đẹp trai như vậy?"