Chương 49: Tôi Giỏi Xử Lý Mấy Vụ Ly Hôn Nhất, Lục Tổng Muốn Ly Hôn Nhất Định Phải Tìm Tôi

Khi mà cuộc đọ sức giữa hai người đi vào bế tắc thì phòng tiệc đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Cố Nam Yên nhìn theo ánh mắt của mọi người, chỉ nhìn thấy Lục Bắc Thành đang đi tới, bên cạnh là Diệp Sở đang mặc trên mình một bộ lễ phục màu xanh nhạt.

“Lục Bắc Thành thật là đẹp trai quá, người phụ nữ bên cạnh là ai thế.”

“Hình như là thư ký riêng của Lục Bắc Thành, nghe nói Lục Bắc Thành đối với cô ta rất tốt, đi đâu cũng dẫn cô ta theo.”

“Thư ký riêng á, ngưỡng mộ thật, ngày nào cũng có thể nhìn thấy Lục Bắc Thành.”

Nghe thấy những lời bàn tán của các cô gái xung quanh, Châu Bắc quay sang nhìn Cố Nam Yên, trong lòng không khỏi mắng thầm: mẹ nó, anh ta không thể khiêm tốn một chút sao, không thể để Cố Nam Yên giữa lại chút thể diện sao?

Trong những người ở đây ngày hôm nay, chưa đến một nửa biết mối quan hệ của hai người họ.

Hứa Minh Sâm ở bên cạnh Cố Nam Yên nở một nụ cười đầy ẩn ý nói: “Nam Yên, cô với Lục Bắc Thành quả thật là không xứng đôi mà.”

Cố Nam Yên cười đáp: “Vậy còn phải xem anh có dám đối đầu với Lục Bắc Thành không rồi”

Cố Nam Yên nói xong liền đi về phía trước hai bước, vòng tay qua eo của Hứa Minh Sâm, chạm vào thắt lưng của anh ta.

Sự trêu trọc của Cố Nam Yên làm cho Hứa Minh Sâm kích động một phen, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy tay của Cố Nam Yên, sau đó ghé vào tai cô nói: “Nếu không nuốt xuống được câu nói này, tối nay anh sẽ ở với em.”

Cách đó không xa, Lục Bắc Thành đã nhìn thấy Cố Nam Yên ở trong đám người, nhìn thấy những hành động cò cưa có chút mờ ám của họ làm cho ánh mắt anh nhất thời trở nên sắc lạnh.

Sở Diệu thấy vật cũng nhẹ nhàng nhắc anh: “Bắc Thành, Nam Yên ở bên đó.”

Lục Bắc Thành thu lại ánh mắt vừa nãy, làm như chưa từng nhìn thấy Cố Nam Yên, cũng không để ý đến cô.

Sau khi di quanh một vòng, hai người nhanh chóng đυ.ng mặt nhau. Mấy người đang nói chuyện với Lục Bắc Thành hình như là người đến từ Hồng Kông, đến thành phố A để bàn chuyện làm ăn, thu hút vốn đầu tư.

“Tiểu Cố.” Nhìn thấy Cố Nam Yên cũng tham gia tiệc đoàn viên của nhà họ Hứa, một người trong số đó vừa ngạc nhiên, vừa thích thú gọi tên cô.

“Trương tổng.” Cố Nam Yên quay đầu nhìn lại, mỉm cười chào hỏi ông ta.

Người đàn ông trung niên thấy vậy liền vậy tay nói: “Tiểu Cố, cô qua đây đi, tôi giới thiệu với chào vài ông chủ để cô làm quen, có thể sẽ là khách hàng tiềm năng của cô.”

Cố Nam Yên mỉm cười bước qua: “Vậy thì xin cảm ơn Trương tổng trước vậy.”

Người đàn ông nhìn thấy Cố Nam Yên bước tới, rất vui vẻ giới thiệu với Lục Bắc Thành: “Tiểu Cố là luật sư, người đại diện pháp luật của công ty chúng ta cũng thuộc cùng công ty với tiểu Cố. Mặc dù tiểu Cố không phụ trách công ty của tôi, nhưng tôi rất tán thưởng thái độ và năng lực của cô ấy.”

“Hai tháng trước, con trai của tôi lái xe không cẩn thận va phải một người lớn tuổi, Nó bị hành động của con trai người đàn ông đó làm cho sợ hãi, may nhờ có luật sư Cố đến giải quyết giúp chuyện này.”

“Kết quả, hóa ra con trai tôi căn bản không đυ.ng trúng người ta, dùng ngôn ngữ chuyên ngành thì là không hề va chạm. Thật may mà có sự thông minh và dũng cảm của tiểu Cố, sau này mọi người có việc gì cần giải quyết, đều có thể tìm cô ấy.”

Người đàn ông đang khen ngợi Cố Nam Yên, thực ra cũng đang khen ngợi con trai của mình.

Mọi người nghe xong đều nói khi hợp đồng pháp lý kết thúc, nhất định sẽ ưu tiên công ty luật Triều Dương và luật sư Cố.

Cố Nam Yên mỉm cười cảm ơn Trương tổng.

Lục Bắc Thành ở bên cạnh lại mang ánh mắt lãnh đạm, còn có chút giễu cợt.

Lục Bắc Thành vốn tưởng những vụ án này với Cố Nam Yên đều là vô nghĩa, đối với cô căn bản không có chút giá trị. Không ngờ cô lại dùng những vụ án nhỏ này mà quen biết được với không ít người.

Điều quan trọng là những ai từng tiếp xúc với Cố Nam Yên đều rất thích cô, nhất là những bậc trưởng bối.

Những bậc trưởng bối tốt bên cạnh Lục Bắc Thành cũng vậy. Cha anh là một ví dụ, làm cho anh nhất quyết phải cưới Cố Nam Yên.

Còn về việc Cố Thanh Hoa nói từng giúp đỡ anh, Lục Bắc Thành trước giờ đều không tin, cảm thấy ông ấy đang nói dối.

Trương tổng sau khi giới thiệu Cố Nam Yên với mọi người thì quay sang nhìn cô có chút ngượng ngùng rồi nói: “Tiểu Cố à, con trai tôi không hề có ý trêu chọc cô đâu, thằng bé với cháu chính là nhất kiến chung tình, đời này không thể không có cô, vì thế mới làm cô phải khó xử.”

“Thật ra, tiểu Cố à, nếu cháu không chê thì chú muốn cháu bước vào cửa nhà chú, với năng lực của cháu thì việc quản lý công ty sau này không phải lo nữa rồi.”

Đợi Trương tổng nói xong, người bên cạnh liền hỏi: “Trương tổng, con trai ông đã đủ tuổi kết hôn chưa?”

Trương tổng cười nói: “Cũng sắp rồi, hai tháng nữa là đủ 18, nếu phải tôi tặng nó một chiếc xe thì đã không có cơ hội làm quen với luật sư Cố rồi.”

Cố Nam Yên sau khi xử lý xong vụ án kia, cậu thiếu niên có tên Trương Phi Phàm kia cứ bám lấy cô, cả ngày dẫn theo một đám con trai quấy rối cô, còn bắt chúng gọi cô là chị dâu.

Những ngày qua, Cố Nam Yên đều được một đoàn xe hộ tống, ồn ào tới mức đầu cô cũng sắp to ra rồi.

Sau khi xử lý đám trẻ này, chúng cũng bị Trương tổng xử lý nghiêm, Trương Phi Phàm mới ngừng quấy rối cô, nhưng cậu ta nói nhất định cậu ta sẽ quay lại.

Lục Bắc Thành ở một bên vốn mặt không chút biểu cảm, sau khi nghe Cố Nam Yên bị một đám người quấy rối thì cũng ngước lên nhìn cô.

Một Thẩm Lương Châu chưa đủ, giờ đến cả một trẻ thành niên cô cũng không bỏ qua, đúng là lợi hại.

Lục Bắc Thần nhìn cô, Cố Nam Yên đều không để ý đến. Mãi đến khi Trương tổng giới thiệu hai người với nhau, cô mới để mắt tới Lục Bắc Thành.

“Tiểu Cố, đây là Lục tổng của tập đoàn Lục thị.”

“Lục tổng.” Cố Nam Yên mỉm cười bắt tay anh.

Thấy Cố nam Yên định làm như không quen biết anh, Lục Bắc Thành bất ngờ kéo tay cô lại, dù Cố Nam Yên định rút tay ra nhưng tay cô đã bị anh nắm chặt.

Cố Nam Yên ngẩng đầu, Lục Bắc Thành cười không ra cười nói: “Luật sư Cố.”

Cố Nam Yên nhìn thẳng anh nói: “Quen biết Lục tổng thật là may mắn của tôi. Tôi giỏi xử lý mấy vụ ly hôn nhất, sau này Lục tổng muốn ly hôn nhất định phải tìm tôi đó.”

Lục Bắc Thành nắm tay càng chặt hơn: “Nhất định rồi.”

Cố Nam Yên hít một hơi, mắt nhìn Lục Bắc Thành còn tay thì bấm vào tay anh.

Cảnh tượng này của hai người làm những người xung quanh bối rối. Trương tổng nhìn Lục Bắc Thành, lại nhìn Cố Nam Yên: “Hai người biết nhau sao?”

Hai người cùng buông tay ra, Cố Nam Yên nói trước: “Không quen biết.”

Lúc này, tay phải của Cố Nam Nghiên đỏ bừng, còn mu bàn tay của Lục Bắc Thành đầy những vết bấm, sắc mặt anh trở nên trầm mặc

Không quen biết?

Anh đã biết Cố Nam Yên kể từ ngày đầu tiên cô được sinh ra.

Lục Bắc Thành vẻ mặt u ám đút hai tay vào túi, quên mất mình vô số lần trước mặt người ngoài nói rằng mình không quen biết Cố Nam Yên,

Trương tổng cười và nói: "Nhưng bây giờ đã quen biết rồi, đều những người trẻ tuổi, sau này giao tiếp nhiều hơn là được".

Cố Nam Yên mỉm cười nói: "Cảm ơn Trương tổng đã giới thiệu."

Sau khi chào Trương tổng, Cố Nam Yên liền rời đi.

Kết quả vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh liền tình cờ gặp được Lục Bắc Thành đàn ở đó.

Cố Nam Nham lấy ra hai chiếc khăn giấy lau tay, nhiệt tình chào hỏi: "Anh Lục."

Để ý một chút, hai người đã hơn mười ngày không gặp nhau.

Lục Bắc Thành không thích có quan hệ gì với cô ở nơi công cộng nên Cố Nam Yên đã lịch sự gọi cô là anh Lục.

Lục Bắc Thành cau mày, chặn đường cô, cúi đầu nhìn cô hỏi: "Cô không quen biết tôi thật sao?