Chương 8: Một Tuần Một Lần, Không Thương Lượng

Nói xong, anh nắm lấy bàn tay đang định đẩy anh ra của Cố Nam Yên, đè xuống đầu giường.

Cố Nam Yên: "Được, vậy ai không làm sẽ là cháu trai."

Cuối cùng, trong cuộc đọ sức giữa hai người, Cố Nam Yên phát hiện ra rằng Lục Bắc Thành muốn trêu chọc cô một cách thô bạo. Cô nhân lúc Lục Bắc Thành không chú ý, chộp lấy đồ trang trí trên bàn cạnh giường ngủ và đánh vào đầu Lục Bắc Thành một cách không thương tiếc.

"Cố Nam Yên." Lục Bắc Thành tức giận hét lên một tiếng, anh giơ tay lau trán, lòng bàn tay đầy máu.

Lúc này Cố Nam Yên tùy ý ném đồ trang trí lên bàn đầu giường, phủi tay nói: “Em đã khuyên anh rồi.”

Muốn ngủ thì ngủ, còn muốn chơi trò bịp bợm với cô thì đừng có mơ.

Lục Bắc Thành: “…”

——

"Anh ba, anh có triển vọng đấy! Thế mà lại bị Nam Yên chơi đến nhập viện."

Trong bệnh viện.

Tô Mộ Bạch cùng Lục Bắc Thành đi băng bó, cậu ta nhìn trán Lục Bắc Thành quấn băng gạc, cười đến đau bụng.

Vẫn là Nam Yên lợi hại, không giống bọn họ từ nhỏ đến lớn toàn bị ăn đánh.

Lục Bắc Thành lạnh lùng liếc nhìn cậu ta một cái, Tô Mộ Bạch lập tức làm bộ im lặng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười không tự chủ được.

Trên đường lái xe đưa Lục Bắc Thành trở về, mỗi lần nhìn thấy Lục Bắc Thành là Tô Mộ Bạch lại buồn cười.

Lúc này Lục Bắc Thành mới nghiêng đầu qua hỏi: “Có phải Cố Nam Yên ghen rồi không?”

Tô Mộ Bạch: "Điều này chẳng phải quá rõ ràng sao? Không thì sao có thể đập anh đến mức vào bệnh viện được. Anh ba, Nam Yên rất tốt, anh nên trân trọng người ta một chút."

Cố Nam Yên nhỏ hơn Tô Mộ Bạch một tuổi. Do có mối quan hệ với Lục Bắc Thành và tính cách hào phóng nên Tô Mộ Bạch luôn gọi cô là chị Yên mỗi khi gặp nhau.

Còn sau lưng thì vẫn gọi cô là Nam Yên.

Lục Bắc Thành chỉnh lại khuy măng sét, vỗ nhẹ vết máu khô trên tay áo, sắc mặt anh bỗng trở nên bớt u ám hơn trước, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

Tô Mộ Bạch: "Anh ba, không phải anh bị Nam Yên đánh cho ngốc rồi đấy chứ? Lúc này mà anh vẫn còn có thể cười được, anh nên nghĩ xem với vết thương này thì ngày mai gặp người kiểu gì và giải thích thế nào đi!"

Lục Bắc Thành không cho là đúng.

Giải thích thế nào? Vợ tôi đánh tôi?

--

Trong phòng ngủ của biệt thự.

Sau khi Lục Bắc Thành bị thương rời đi, Cố Nam Yên cũng không đợi anh quay lại.

Sáng hôm sau, khi thu dọn đồ đạc và ra ngoài, cô trực tiếp đến tập đoàn Lục thị để bàn về vấn đề đại diện pháp lý.

Trong phòng tiếp khách, thư ký lịch sự nói: "Luật sư Cố, Lục tổng đang họp. Hôm nay chúng tôi không bàn về vấn đề đại diện pháp lý."

Thư ký nói với Lục Bắc Thành rằng Luật sư Cố của công ty luật Triều Dương đã đến, nhưng Lục Bắc Thành lại nói không gặp.

Đánh anh thành như thế này rồi mà còn dám đến nói chuyện về việc đại diện pháp lý, ai cho cô mặt mũi này.

Một lúc sau, người phụ trách bộ phận pháp lý đến và giải thích với Cố Nam Yên: "Luật sư Cố, công ty luật Triều Dương không được tập đoàn chúng tôi xem xét."

Đây không phải là lời giải thích mà là lời từ chối thẳng thừng.

Sau đó, Cố Nam Yên có đến Lục thị thêm mấy lần nữa, nhưng Lục Bắc Thành vẫn không chịu gặp cô, bộ phận pháp lý cũng không đàm phán với cô.

Mãi cho đến một tuần sau, khi Cố Nam Yên tan sở, cô nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen đậu cách công ty luật không xa, bước đi của cô lập tức chậm lại.

Hạ Trình nhìn thấy Cố Nam Yên đi ra, nhanh chóng xuống xe mở cửa ghế sau: “Thiếu phu nhân.”

Cố Nam Yên dừng bước lại, Hạ Trình nói: "Thiếu gia tới đón cô về nhà chính ăn cơm."

Cố Nam Yên liếc nhìn Lục Bắc Thành đang ngồi ở ghế sau xe, bình tĩnh nói: "Không có thời gian."

Cô đến đã Lục thị mấy lần, nhưng ngay cả mặt anh cô cũng không thấy đâu, bây giờ lại gọi cô quay về diễn kịch, chắc chắn cô sẽ không hợp tác!

Ở ghế sau xe, Lục Bắc Thành vẫn ngồi đó, vẻ mặt bình tĩnh.

Anh nói: “Có vẻ như cô thực sự không muốn làm mẹ nữa nhỉ.”

Cố Nam Yên không thích nghe lời này, cô khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn anh: "Anh có cho cơ hội nào à?"

Lục Bắc Thành vỗ nhẹ vết bụi khó thấy được ở trên tay áo: “Không ngủ được với tôi là do cô luyện chưa đủ.”

Sau đó, anh ngẩng đầu nói: "Cố Nam Yên, từ nay về sau mỗi tháng tôi chỉ về một lần, có thể kiềm chế được hay không thì phải xem bản thân cô rồi."

Mỗi tháng một lần?

Nếu về vào một ngày nào đó không tốt thì chẳng phải là anh quay về vô ích sao? Hơn nữa Lục Bắc Thành lại không phải là người dễ nói chuyện, cũng sẽ không thành thật làm việc.

Nghĩ đến đây, Cố Nam Yên nói: "Một tuần một lần, không thương lượng."

Lục Bắc Thành nhìn Cố Nam Yên một lúc, sau đó nhếch môi: "Lên xe."

Gần đây Lục Thiên Dương vẫn luôn để mắt tới anh, lão phu nhân cũng gây cho anh không ít áp lực, có con hay không cũng không sao, nhưng thái độ của anh nhất định phải đúng đắn.

Lục Bắc Thành đồng ý với cô, giây tiếp theo, Cố Nam Yên cười duyên dáng, cúi người ngồi xuống bên cạnh Lục Bắc Thành.

Hạ Trình đóng cửa sau, thở phào nhẹ nhõm bước vào xe.

Đến cả việc về nhà đi ngủ cũng phải mặc cả, đôi vợ chồng làm đến bước này quả thật là có một không hai.

Chẳng bao lâu, Lục Bắc Thành và Cố Nam Yên đã tiến vào nhà chính, lão phu nhân vội vàng đi ra đón: "Ôi chao! Tiểu Yến của bà đã về rồi, để bà xem Tiểu Yến có em bé không nào?"

Vừa nói, bà cụ vừa áp lên bụng Cố Nam Yên nghe động tĩnh.

Cố Nam Yên ngượng ngùng: "Bà nội, vẫn chưa."

Lão phu nhân không còn vui vẻ nữa, đứng thẳng lên nói: "Tiểu Yến à, cháu và Bắc Thành đã kết hôn được hai năm rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì thế ? Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa? Là cháu có vấn đề hay là Bắc Thành có vấn đề?”

Cố Nam Yên: “Kết quả kiểm tra sức khoẻ của cháu đều bình thường.”

Cô rất muốn mang thai, nhưng đáng tiếc là không thể sinh sản đơn tính, nếu không cô thì đã sinh bảy mươi, tám mươi, chín mươi đứa rồi.

Lão phu nhân nghe xong quay đầu nhìn Lục Bắc Thành: "Bắc Thành, nếu đã nói như vậy thì vấn đề là ở cháu."

"Thằng nhóc này, trông cháu cao to như vậy, sao ngay cả con cũng không sinh được? Nuôi cháu tốt như vậy mà chẳng được gì cả."

Lục Bắc Thành: “Bà nội, cháu và Nam Yên còn trẻ, gần đây không có dự định này.”

Đã kết hôn hai năm rồi, còn muốn dự định cái gì? Đứa cháu trai này đang lừa ai?

Vào lúc lão phu nhân chuẩn bị tấn công Lục Bắc Thành, Lục Thiên Dương đi xuống lầu nói: "Mẹ, chuyện Nam Yên và Bắc Thành bọn nó tự có sắp xếp riêng, mẹ đừng làm loạn nữa."

Nói xong, ông lại nhìn Lục Bắc Thành: “Bắc Thành, lại đây, ba có chuyện muốn nói với con.”

Sau khi Lục Bắc Thành bị gọi đi, Cố Nam Yên ở trong phòng khách trò chuyện, xem TV với bà cụ.

Đợi đến lúc bọn họ nói chuyện xong và dùng bữa tối, Lục Thiên Dương đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nam Yên, nghe nói hiện tại con đang đàm phán về vị trí đại diện pháp lý của công ty?”

Cố Nam Yên ngẩng đầu: "Vâng, ba."

Lục Thiên Dương: “Ngày mai con trực tiếp đến công ty ký hợp đồng.”

Lúc Cố Nam Yên tốt nghiệp, Lục Thiên Dương đã muốn cô gia nhập vào tập đoàn Lục thị và đào tạo cô thật tốt, nhưng bản thân Cố Nam Yên lại không sẵn lòng.

Cố Nam Yên bỗng nhiên vui vẻ: "Cảm ơn ba."

Những năm này, Lục Thiên Dương đối với cô rất tốt, ông luôn nghĩ đến cô và giúp đỡ cô.

Nếu như không phải Lục Thiên Dương lớn hơn cô rất nhiều tuổi, nếu như Tần Hải Vân không đối với cô tốt như vậy thì nhất định cô sẽ muốn gả cho Lục Thiên Dương.

Chuyện này chắc chắn tốt hơn nhiều so với việc gả cho Lục Bắc Thành.

Ở một bên, lão phu nhân không ngừng gắp đồ ăn cho Lục Bắc Thành: “Bắc Thành, ăn nhiều một chút để bổ sung năng lượng cho cơ thể.”

Cố Nam Yên quay qua nhìn, ồ, đồ ăn mà lão phu nhân gắp cho Lục Bắc Thành toàn là nhân sâm và dươиɠ ѵậŧ bò, có tác dụng bổ thận tráng dương.