Chương 125-3: (tiếp)

Thấy Cố Tử Mạt xuất hiện, Lâm Yên Nhiên đẩy xe lăn, tiến gần về phía Cố Tử Mạt một chút, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Cố Tử Mạt, "Cô, tại sao lại nói tôi sai lầm, cô chỉ biết tiếp nhận tình yêu của Minh Tuyên, hoang phí tiền đồ của anh ấy, cô không có tư cách nói chuyện. Cố Tử Mạt, tôi có thể buông tha bản thân vì Minh Tuyên, cô có thể làm được sao!"

Nghe Lâm Yên Nhiên nói, trong mắt Lục Duật Kiêu hơi có gợn sóng chợt hiện qua, anh nhìn về phía Cố Tử Mạt.

CốTử Mạt bị đâm đúng chỗ đau, lời nói của Bùi Dực và Cố Trình Đông, cũng vang lên bên tai cô, thay nhau lên án cô.

Theo bản năng cô liền tránh ánh mắt của Lâm Yên Nhiên, xoay người co rúm lại, ngay sau đó lại vừa đúng chống lại ánh mắt của Lục Duật Kiêu, nhìn vào đôi mắt đen của anh, thoáng chốc trong mũi cô dâng lên một trận chua xót.

Người đàn ông này, vào thời điểm cô vô lực nhất, nguyện ý đưa đôi tay ra, còn cô, cô có thể báo đáp lại cho anh cái gì?

Giống như Lâm Yên Nhiên từng nói, ví dụ như xảy ra cái tình huống cực đoan đó, cô có nguyện ý hy sinh tính mạng của mình vì anh sao?

Giờ phút này, mặc dù trong lòng cô không có đáp án, nhưng có một chút cảm xúc, đã tràn lan ra khắp nơi rồi.

"Lâm Yên Nhiên, cô đừng nói bản thân vĩ đại như vậy, miêu tả cao thượng như vậy! Khi cô chất vấn tôi ở đây, cô đã tìm gương nhìn chính mình một cái rồi sao? Dĩ nhiên, tôi đoán, loại người như cô, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, khẳng định cô vẫn muốn tôi phải cho cô một đáp án, được, vậy hôm nay tôi sẽ cho cô đáp án, nhưng, đáp án này, không phải cho cô, mà là cho anh ấy." Nói xong, cô nhẹ bước tới, dừng chân ở bên cạnh Lục Duật Kiêu, cũng nhẹ nhàng cầm tay của anh lên.

Lục Duật Kiêu nhìn cánh tay mình bị cầm lấy, không nói gì, nhưng trong ánh mắt cũng nổi lên sự dịu dàng.

Giờ phút này, cho dù là đáp án như nào, hình như cũng không quan trọng nữa rồi.

Lâm Yên Nhiên nhìn tay bọn họ giao nhau, trong ánh mắt thoáng có ghen ghét, côẩn nhẫn cắn môi, nói: " Cô nói đi!"

Cố Tử Mạt mở miệng cười một tiếng, cho ra đáp án, "Đáp án tất nhiên là —— tôi sẽ không!"

"A." Lâm Yên Nhiên nghe câu trả lời của cô, không khỏi cười lạnh ra tiếng.

Cũng bởi vì cái cười lạnh của Lâm Yên Nhiên, từ trong đáy lòng Cố Tử Mạt bắt đầu xem thường Lâm Yên Nhiên.

Cái gọi là tiểu thư khuê các lớn lên ở nhà họ Lục, hiếm khi lộ ra vẻ mặt như này, xem ra Diệp Nhất Đóa nói không sai, loại người như Lâm Yên Nhiên nhìn bề ngoài giống như một vị tiểu thư, trên thực tế trong lòng cũng không hề sáng sủa, ngược lại rất u ám.

Cô khẽ cười, càng thêm dùng sức nắm chặt tay Lục Duật Kiêu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Ánh mắt người đàn ông càng thêm dịu dàng, đối với câu trả lời của cô, lại không có biểu hiện khác thường gì, ngược lại trên mặt lộ vẻ mong đợi.

Lục Duật Kiêu cười một tiếng, nói: " Nói đi."

Cô cười hớn hở, chống lại ánh mắt thâm thúy của anh, nói: " Em nghĩ, chồng của tôi, càng muốn được chứng tỏ hơn so với tôi, yêu tôi nhiều hơn so với tôi yêu anh ấy, cho nên dù là tôi hy sinh bản thân, anh ấy cũng không muốn thấy tôi hy sinh, mà anh ấy vì muốn chứng minh anh ấy yêu tôi nhiều hơn, anh ấy sẽ làm như thế nào? Chắc hẳn Lâm tiểu thư rất rõ ràng." Lúc cô nói đến cuối, ánh mắt của cô từ từ chuyển sang Lâm Yên Nhiên, từ trong xương tản mát ra một loại tự tin chắc chắn.

Cô không nói lời thề son sắt, mình bằng lòng buông tha tính mạng vì Lục Duật Kiêu, ngược lại thảo luận với Lâm Yên Nhiên, giữa cô và Lục Duật Kiêu, ai yêu ai hơn, sẽ so sánh vấn đều ai yêu ai hơn như thế nào.

Đây là phơi bày tình cảm ân ái, phơi bày lời thề tình yêu một cách trắng trợn!

Lâm Yên Nhiên nghe vậy, quả nhiên hoa dung thất sắc, cô ấy càng cắn môi chặt hơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đều viết hai chữ phẫn hận, cùng với không thể tưởng tượng nổi.

Cố Tử Mạt theo dõi sự thay đổi trên gương mặt cô ấy, lại bổ thêm một đao, "Còn những vấn đề khác, cũng không làm phiền Lâm tiểu thư, tôi nghĩ, còn nhiều thời gian, về sau nhất định tôi sẽ có cơ hội chứng minh với chồng mình, tôi yêu anh ấy đến mức nào."

Lâm Yên Nhiên bị cô chặn lại, không nói được lời nào, Cố Tử Mạt xoay người đi, kéo tay Lục Duật Kiêu, nói, "Chúng ta đi thôi, không có chuyện gì nữa rồi."

Nghe cô nói phải đi, phản ứng kịch liệt nhất, dĩ nhiên là Lâm Yên Nhiên.

Lúc này Lâm Yên Nhiên la lên, "Đừng đi, anh có tin em......"

Cố Tử Mạt nở nụ cười xoay người lại, "Tin cô cái gì? Cô sẽ thật sự kiên trì không làm giải phẫu sao? Hoàn toàn không có thận — nguyên thích hợp, có bác sỹ nào dám làm giải phẩu cho cô chứ? Lâm tiểu thư, chuyện đến mức này, vẫn muốn tiếp tục lấy cái chết uy hϊếp cũng sẽ không có được tình yêu, cô hợp tác với bác sĩ đạo diễn một trò cười như vậy, dù sao cũng nên có một kết thúc thôi."

"Tôi...... Tôi thật sự......" Lâm Yên Nhiên khổ sở che miệng.

Lục Duật Kiêu ngước mắt, nhìn về phía Lâm Yên Nhiên, giờ phút này không cần hỏi nhiều, vẻ hoảng hốt trên mặt Lâm Yên Nhiên, cũng đã tỏ rõ toàn bộ chân tướng rồi.

Anh cảm thấy, giữa anh và Lâm Yên Nhiên, giống như cách một tầng sương mù, một Lâm Yên Nhiên như vậy, làm cho anh càng cảm thấy không hiểu.

Trầm ngâm một lúc lâu, trước khi rời đi, vẫn nói, "Yên Nhiên, đừng tùy hứng nữa, dưỡng bệnh cho tốt."

Lục Duật Kiêu mới kéo Cố Tử Mạt xoay người đi ra cửa, lúc này giọng nói thê lương của Lâm Yên lại truyền đến một lần nữa, "Đừng! Minh Tuyên, không có anh, em thật sự là không được ——"

Bàn tay Lục Duật Kiêu đặt ở trên tay nắm cửadừng lại trong chớp mắt, nhưng rất nhanh, vẫn mở cửa, rời đi.

Sau khi cửa phòng bị đóng lại, nước mắt Lâm Yên Nhiên vẫn cố nén rốt cuộc mãnh mẽ trào ra.

Cô rõ ràng, cô hiểu, lần này, cô lại thua.

*

Cố Tử Mạt chỉ bị thương ngoài da, bình phục rất nhanh.

Cuộc sống của hai vợ chồng lại khôi phục yên tĩnh, không ai nhắc tới Lâm Yên Nhiên, cũng không ai nhắc tới Hứa Ngộ.

Nhưng sau khi trở lại công ty, Cố Tử Mạt rất rõ ràng cảm thấy không khí thay đổi.

Ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô tràn đầy ý vị sâu xa, cô đi đến đâu, cũng có thể nghe được lời chào hỏi rất cung kính của mọi người, mà khi cô đi rồi, lại nghe được tiếng bàn luận xôn xao của đồng nghiệp ở sau lưng cô.

Đối với loại tình huống này, cô không khỏi tò mò, cuối cùng đi tìm Diệp Nhất Đóa, sau khi nghe ngóng mới biết, nguyên nhân gây ra là một vụ tai tiếng, cùng một xì căng đan.

Tai tiếng thì không cần phải nói, Lâm Yên Nhiên giở trò, làm cho cô cõng tiếng nhơ là kẻ thứ ba.

Còn vụ xì căng đan, lại là quan hệ của cô và Kiều Tử Hoài, bị mọi người suy đoán.

Kiều Tử Hoài là ai? Người đứng đầu của Giải trí Hoàn Á! Một người chức vị cao như vậy, hoa hoa công tử một ngày kiếm tỷ bạc, bình thường cũng không quan tâm chăm sóc nghệ sĩ dưới trướng của công ty, lại ra mặt nói thay cho Cố Tử Mạt?!

Mọi người vừa thấy, không khỏi cảm thấy bên trong có nhiều bí ẩn, điều giải thích hợp lý nhất là, Cố Tử Mạt ôm bắp đùi, có lẽ Cố Tử Mạt là niềm vui mới của Kiều Tử Hoài.

Cho nên, đồng nghiệp trong công ty, tùy theo mà thay đổi săc mặt với cô, bề ngoài đương nhiên là, sợ không cẩn thận, đắc tội người phụ nữ của Kiều Tử Hoài, nhưng trong bụng, đều là hung ác cắn chặt răng.

Mặc dù có người không phục, nhưng cũng không ai dám đứng ra.

Nhờ vào sản phẩm lần này, mà công ty đạt được thành công xưa nay chưa từng có, nguyên nhân chủ yếu vẫn là nhờ Cố Tử Mạt.

Một vụ tai tiếng, cộng thêm một vụ xì căng đan, tạo ra đủ thế lực, có tiếng tăm, lại có chất lượng sản phẩm bảo đảm, người tiêu thụ đương nhiên sẽ nghiêng về phía Mỹ phẩm Cẩm Tú, mà bên phía Cố thị, còn là cực kỳ xui xẻo.

Trong lòng Cố Tử Mạt kêu gào oan uổng, Kiểu Tử Hoài ra mặt thay cô, ý nghĩa - hậu hoạn vô cùng.

Cô lại nghĩ đến phía Cố Trình Đông, không khỏi càng cảm thấy nặng nề, lần này Cố thị tổn thất nghiêm trọng như thế, cũng không hề đứng ra giải thích, điều này, Cố Trình Đông nhận được lợi ích từ Lục Duật Kiêu, còn lớn hơn nhiều so với cái tổn thất này.

Diệp Nhất Đóa nhìn dáng vẻ ấm ức của cô, xô đẩy cô mấy cái, cười cười với cô nói, "Tiêu diệt hành động lần này của Lâm Yên Nhiên, chị lại không vui, điều này hoàn toàn không phù hợp quy luật của khoa học!"

Cố Tử Mạt lắc đầu, cô cũng không nói rõ được lý do.

Diệp Nhất Đóa chống cằm, làm ra vẻ nghĩ ngợi, gật gù hả hê nói: " Em thật sự không biết những người phụ nữ đã kết hôn như bọn chị suy nghĩ như thế nào nữa, quá phức tạp, lúc có mâu thuẫn, thì đau lòng lại mất mác, khi mâu thuẫn đã được hóa giải rồi, lại thích suy nghĩ lung tung, phụ nữ mà, luôn tham lam, luôn nghĩ lấy được nhiều hơn nữa, chỉ làm cho bản thân buồn bực thôi."

Cố Tử Mạt bị Diệp Nhất Đóa chọc cười, càng cảm thấy Diệp Nhất Đóa nói có lý, tư tưởng thông suốt, liền cười đùanhéo khuôn mặt của Diệp Nhất Đóa, "Ái chà, ba ngày không gặp cũng khiến thay đổi cách nhìn, Diệp Nhất Đóa em càng ngày càng có phong phạm, cũng sắp biến thành nhà triết lý rồi."

Có một số việc, thật đúng là người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt, Diệp Nhất Đóa suy nghĩ đơn thuần, không có tâm cơ, cho nên nhìn vấn đề đơn giản hơn, cũng trực tiếp hơn so với người khác, cho nên một câu nói ngẫu nhiên, lại có thể đâm chúng vào lòng người ta.

Diệp Nhất Đóa nói không sai, có lúc, phiền não của phụ nữ, đều là tự tìm, vừa tham lam vừa thích đoán mò, cho nên trải qua những ngày khó khăn, cuộc sống sau này cũng rất khó sống tốt.

Diệp Nhất Đóa bị Cố Tử Mạt nhéo mặt, lại được khích lệ, không nhịn được hơi đỏ mặt, cô xoa gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của mình, rất kiêu ngạo phản bác, "Em đâu phải nhà triết lý, em chỉ quan sát nhiều chị em đã lập gia đình trong công ty, bình thường nghĩ này nghĩ kia, sau đó làm cho bản thân siêu cấp buồn bực siêu cấp mệt mỏi, không có một chút tinh thần nào. Tử Mat, chị cũng đã kết hôn lâu rồi, những bệnh trạng này có lẽ cũng xuất hiện, hiện tại em chỉ điểm cho chị, thì chị có thể tránh khỏi chúng rồi."

"A, vậy thì chị cám ơn em." Đối với Diệp Nhất Đóa đối xử tốt với cô, đương nhiên là cô tiếp nhận toàn bộ, theo lời nói của Diệp Nhất Đóa, cô không khỏi nghĩ đến Bùi Dực, không nhịn được nhướn đuôi lông mày lên, sáp gần vào Diệp Nhất Đóa, rất mập mờ hỏi, "Cô gái nhỏ, sao lại thích quan sát phụ nữ đã lập gia đình trong công ty như vậy, có phải cũng có người trong lòng rồi hay không, nghĩ đến phải lập gia đình rồi, tìm một chút kinh nghiệm đây!"

Diệp Nhất Đóa vừa nghe, hai má càng đỏ hơn, cô nghĩ đến cái gì, không nhịn được quay đầu, lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo phủ nhận, "Em làm gì có người trong lòng chứ! Đều là giả! Giả!"

"Chị biết rất rõ, em và Hứa Ngộ là giả, nhưng em đối với Bùi Dực, đó là thật thôi." Nụ cười của Cố Tử Mạt càng sâu, không nhịn được nắm lấy bả vai của Diệp Nhất Đóa xoay lại, vui vẻnói tiếp, "Bùi Dực và Ninh Uyển là tạo xì căng đan thôi, những tờ báo kia viết, đều không phải sự thật, nhà triết học của chị, sẽ không ngay cả điểm này cũng không nhìn ra chứ."

"Chị nói thật chứ?" Diệp Nhất Đóa vui mừng quay đầu lại, trongánh mắt đầy mong chờ nhìn về phía Cố Tử Mạt, đúng là dáng vẻ của một cô gái nhỏ.

Cố Tử Mạt gật đầu, "Đương nhiên là thật, thật như tấm lòng của Bùi Dực vậy."

"A, em biết rồi." Diệp Nhất Đóa có chút ngượng ngùng cúi đầu, bỗng dưng lại nghĩ đến cái gì, chạy nhanh như làn khói trở về phòng làm việc của mình, sau đó lấy vé mời ra, đưa cho Cố Tử Mạt, nói, "À, Tử Mạt, vé mời của chị, tối nay phải tới đó, chúng ta cùng nhau chúc mừng."