Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lục Thượng Tướng, Hồ Ly Của Ngài Chạy Mất Rồi!

Chương 4: Vào Cung Bái Kiến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau, tại hoàng cung.

Khi đến trước cung điện, không thể sử dụng phương tiện giao thông, Lục Đình Việt dẫn theo Tô Trì bước vào trong.

Hoàng cung rất rộng lớn, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy một chiếc phi thuyền khổng lồ, xung quanh có vô số tàu vũ trụ lớn nhỏ trôi nổi, phát ra ánh sáng xanh nhạt, tạo nên một cảm giác kỳ lạ, khiến con người nhỏ bé dường như có thể bị nuốt chửng bất cứ lúc nào.

Vừa vào bên trong, cảnh tượng như một thành phố cơ giới khổng lồ, các tòa nhà xung quanh mang đậm phong cách công nghệ cao, được trang trí bởi các loại đá quý và thực vật, không thể không nói lên sự xa hoa của nó. Rất đẹp và gây choáng ngợp, nhưng cũng mang lại một cảm giác áp lực không hề nhỏ.

Bên trong còn có rất nhiều người hầu và robot đang đứng, khi nhìn thấy họ, tất cả đều cúi chào một cách đồng loạt. Tô Trì theo phản xạ cũng cúi chào theo, nhưng khi ngẩng đầu lên thì thấy Lục Đình Việt đã đi xa một đoạn, cậu vội vàng chạy theo.

“Đừng chạy.” Giọng nói trầm thấp của alpha mang theo ý cảnh báo, nhưng hắn vẫn dừng bước chờ cậu.

Tô Trì liền đối mặt với ánh nhìn của alpha, cảm giác như bị bỏng, cậu vội vàng quay đầu, sau đó nhanh chóng bước tới.

Hoàng cung thật sự rất rộng lớn, đến nỗi chân Tô Trì cũng đã mỏi nhừ mới tới nơi.

“Gặp qua bệ hạ, gặp qua hoàng hậu.” Lục Đình Việt cúi chào vị vua ngồi ở vị trí cao.

Tô Trì cũng học theo Lục Đình Việt cúi chào: “Gặp qua bệ hạ, gặp qua hoàng hậu.”

“Thật vô lễ! Một tên nô ɭệ nhìn thấy vua mà lại không quỳ xuống!”

Ngay lập tức, phía sau đầu gối cậu đau nhói, buộc phải quỳ mạnh xuống sàn cứng, mắt cậu liền ngập trong màn sương.

Theo phản xạ, cậu nhìn về phía Lục Đình Việt, nhỏ giọng gọi: “Thượng tướng…”

Lục Đình Việt vẫn đứng thẳng tắp, không dành cho cậu một ánh nhìn nào.

“Thật vô phép!” Người phụ nữ đứng sau cậu quát lớn, nắm lấy vai cậu và đè cậu xuống đất, buộc cậu phải bái kiến đức vua.

Người phụ nữ tiếp tục nói: “Là một nô ɭệ, ai cho ngươi cái quyền được gọi chủ nhân của mình như vậy?”

“Đủ rồi.” Vua Ái Các Bá Đặc La Kiệt ngồi trên cao phất tay, “Quy củ có thể từ từ dạy sau.”

Sau khi phạt xong mới lên tiếng ngăn cản, rõ ràng là muốn làm mất mặt Lục Đình Việt vì người bạn đời của hắn không có chút quy củ nào.

“Vâng.” Người phụ nữ lui xuống.

“Đứng dậy đi.” Ái Các Bá Đặc La Kiệt nói, “Ngồi xuống nào.”

“Đứng dậy.” Lục Đình Việt nói nhỏ.

Tô Trì nhanh chóng đứng dậy, không dám di chuyển hay nói bừa, sợ rằng mình sẽ lại bị mắng, ngoan ngoãn ngồi xuống theo Lục Đình Việt.

“Đình Việt, đây là bạn đời của cậu à?” Ái Các Bá Đặc hỏi.

“Đúng vậy, thưa bệ hạ.” Lục Đình Việt đáp không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Ái Các Bá Đặc nhíu mày: “Cậu thực sự muốn kết hôn với một nô ɭệ sao?”

Lục Đình Việt lạnh nhạt nói: “Bệ hạ chẳng phải đã nhận được thông báo từ Cục Quản lý rồi sao?”

"Cậu là một thượng tướng, lại đi kết hôn với một nô ɭệ, cậu có biết dân chúng đang nói gì không?!" Ái Các Bá Đặc lớn tiếng nói.

Ông cảm thấy điều này thật mất mặt. Lục Đình Việt lớn lên bên cạnh ông từ nhỏ, dân chúng đều coi hắn như một hoàng tử. Một hoàng tử kết hôn với một nô ɭệ, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người ta nghĩ rằng ông, với tư cách là một vị vua, lo sợ quyền lực của thượng tướng nên ép buộc Lục Đình Việt phải kết hôn sao?

Điều này khiến các hoàng tử khác yên tâm hơn nhiều. Dù Lục Đình Việt không có quyền thừa kế ngai vàng, nhưng không phải là không có khả năng hắn sẽ soán ngôi. Dù sao, hắn được dân chúng yêu mến, được các đại thần ủng hộ, họ không thể không đề phòng.

Lục Đình Việt từ lâu đã trở thành cái gai trong mắt hoàng gia.

"Người khác nói gì không liên quan đến tôi, tôi chỉ cần thích cậu ấy là đủ." Hắn nói, rồi nắm lấy tay Tô Trì.

Tô Trì sợ đến mức mắt của cậu mở to hơn, cơ thể cứng đờ, để mặc cho Lục Đình Việt nắm lấy tay mình. Tay của người đàn ông này rất thô ráp, đầy vết chai súng, chạm vào da cậu có chút ngứa ngáy.

Cậu chợt nhớ lại lời Lục Đình Việt đã nói trước đó, lúc cần thiết, hãy tỏ ra thân mật với hắn.

Bây giờ… có phải là lúc cần thiết không?

Cậu do dự một chút rồi dựa vào người Lục Đình Việt, chủ động ôm lấy cánh tay của alpha.

Lục Đình Việt hơi ngạc nhiên. Cơ thể của omega mềm mại và ấm áp, dựa vào gần như vậy còn thoang thoảng mùi hương hoa hồng, không phải mùi hồng được trồng trong nhà, mà giống như mùi hồng dại kiên cường sống sót trong môi trường khắc nghiệt, lạnh lùng và thanh mát.

Thấy Lục Đình Việt không có phản ứng, Tô Trì cho rằng đây đúng là lúc cần thiết, liền ôm chặt hơn.

Mặt cậu bắt đầu đỏ lên, nhưng cậu tự nhủ rằng mình chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, không sao cả.

Sắc mặt của Lục Đình Việt thoáng hiện lên chút không tự nhiên, yết hầu chuyển động, thượng tướng Lục hiếm khi cảm thấy không thoải mái như vậy, nhưng hắn vẫn không rút tay về, để cậu ôm.

"Hoàng thượng, bây giờ giới trẻ không còn coi trọng môn đăng hộ đối nữa, chỉ cần yêu thích là được." Hoàng hậu Na Hi Ca nói, như muốn giúp Ái Các Bá Đặc tìm đường lui.

Ái Các Bá Đặc liền theo đà mà hạ giọng: "Nếu các người muốn kết hôn, thì phải làm một cách rực rỡ, không thể để dân chúng cười nhạo hoàng gia."

"Hoàn toàn nghe theo sắp xếp của bệ hạ."

"Tốt, chuyện này giao cho hoàng hậu lo liệu." Ái Các Bá Đặc cười nói.

"Vâng." Na Hi Ca nhận lời, "Thϊếp nhất định sẽ sắp xếp mọi thứ thật chu đáo."

"Tô Trì, thời gian này hãy ở lại cung để học quy tắc đi."

Bị gọi tên, Tô Trì lo lắng nhìn Lục Đình Việt, tay cậu nắm chặt cánh tay của alpha, sợ rằng anh sẽ để cậu lại đây.

Cậu rất sợ hai người trên kia, lúc mới đến đã bắt cậu phải quỳ xuống, giờ đầu gối vẫn còn đau...

"Không cần đâu, cậu ấy đã là bạn đời của tôi, quy tắc và lễ nghi tôi sẽ tự dạy cho cậu ấy sau." Lục Đình Việt cảm nhận được lực siết tay của Tô Trì, không khỏi thấy buồn cười.

Na Ca Hi cũng không ép buộc nữa, lùi một bước rồi nói: "Vậy thì dẫn theo một giáo viên lễ nghi về, để đến lúc làm lễ cưới không vi phạm quy tắc."

"Bà đi theo thượng tướng nhé, Tây Tư," bà ta ra lệnh.

Người phụ nữ vừa rồi đã ép Tô Trì phải quỳ gối khẽ cúi mình: "Vâng."

"Được rồi, tất cả lui xuống đi," Ái Các Bá Đặc phẩy tay.

Lục Đình Việt nắm tay Tô Trì bước ra khỏi điện, phía sau họ là Tây Tư.

Tô Trì nghĩ rằng ra đến ngoài alpha sẽ buông tay cậu ra, nhưng không ngờ hắn vẫn nắm chặt tay cậu cho đến khi về nhà, làm tay cậu nóng rực.

"Tôi phải đến doanh trại một chuyến, cậu ở nhà ngoan ngoãn nhé." Giọng điệu của Lục Đình Việt bỗng nhiên có chút dịu dàng.

Ánh mắt của Tô Trì lóe lên sự ngạc nhiên, cậu cảm thấy lúng túng không biết phải làm gì.

Nhà? Cậu cũng đã có một ngôi nhà rồi sao?

Suy nghĩ đến đây, Tô Trì mím môi mỉm cười có chút xấu hổ, cảm thấy Lục Đình Việt thật là dịu dàng với cậu.

Lục Đình Việt đột nhiên ôm chặt lấy eo của Tô Trì, đặt một nụ hôn nhẹ lên cậu: "Nụ hôn tạm biệt."

Tô Trì hoàn toàn bị sốc, mặt đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập sự không tin và sự ngại ngùng của omega, cậu lắp bắp nói: "Sớm... sớm trở về."

Có phải vì có người bên cạnh không? Dù biết là đang diễn kịch, nhưng cậu vẫn không thể kiểm soát được mình mà dần dần bị cuốn vào.

Lục Đình Việt nhìn phản ứng của cậu, nhẹ nhàng đáp: "Ừ."

Hắn buông Tô Trì ra và quay lưng rời đi.

Tất cả tương tác của họ đã được Tây Tư ghi lại! Trong ánh mắt của Tây Tư, bà ta cười và nói: "Tình cảm giữa thượng tướng và câuh thật tốt."

Tô Trì vẫn còn ngẩn ngơ, nói: "À... vậy sao? Cảm ơn."

"Tô tiên sinh, hiện tại có thời gian không? Chúng ta sẽ học một số nghi thức." Tây Tư hỏi.

"Được rồi."

Tây Tư vốn định bắt đầu từ việc đánh giá dáng vẻ, nhưng phát hiện ra dáng vẻ của Tô Trì không có vấn đề gì, cậu có một khí chất quý tộc tự nhiên, hoàn toàn không giống như một nô ɭệ.

Bà suy nghĩ một chút rồi nói: "Dựa trên cách hành xử của cậu hôm nay, khi gặp nhà vua và hoàng hậu, với tư cách là nô ɭệ, cậu cần phải quỳ xuống và tự giới thiệu bản thân. Đối với chủ nhân của cậu, tức thượng tướng, nô ɭệ không thể gọi theo chức vụ mà chỉ có thể gọi là chủ nhân, vì anh ấy sở hữu cậu."

Bà ta gọi cậu bằng nô ɭệ, khiến Tô Trì cảm thấy không thoải mái, tiềm thức của cậu mách bảo rằng cậu rất ghét sự áp bức giai cấp này.

Nhưng cậu không có ký ức và đang sống dựa vào người khác, chỉ có thể nghe theo.

"Được rồi."

"Phản ứng tôn trọng phải dùng từ "vâng"." Tây Tư nói với giọng điệu kiêu ngạo.

"…… Vâng."
« Chương TrướcChương Tiếp »