Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lục Thượng Tướng, Hồ Ly Của Ngài Chạy Mất Rồi!

Chương 5: Nụ hôn trong lễ cưới

« Chương TrướcChương Tiếp »
Năm ngày sau.

Hôn lễ vẫn diễn ra như dự định.

Trời còn chưa sáng, Tô Trì đã bị đánh thức để chuẩn bị.

Trong mấy ngày này, Lục Đình Việt không hề quay lại biệt thự, Tô Trì được đưa thẳng đến hoàng cung.

"Thượng tướng đâu rồi?" Tô Trì không nhịn được hỏi.

"Bốp!" Một thước kẻ lại quất mạnh vào cánh tay cậu, lập tức để lại một vết đỏ rát.

"Đã nói bao nhiêu lần rồi? Đã sắp làm lễ cưới mà vẫn không biết giữ lễ nghi à? Dù cậu sắp trở thành bạn đời của Thượng tướng Lục, nhưng chừng nào chiếc vòng sốc điện trên cổ chưa được tháo xuống, cậu vẫn là kẻ thấp kém nhất trên hành tinh này. Phải gọi Thượng tướng Lục là Chủ nhân," Tây Tư chế nhạo, "Có vẻ như Thượng tướng Lục cũng không ưa cậu lắm."

"Cậu đã thử qua cảm giác bị vòng sốc điện chưa? Nếu vì không giữ lễ mà bị Thượng tướng Lục trừng phạt, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu."

Tô Trì ôm cánh tay bị đánh đến rát bỏng, nghe những lời nhục mạ từ Tây Tư, mặt cậu trắng bệch.

Thưa ngài chưa bao giờ đối xử với cậu như vậy, cậu không tin rằng ngài ấy lại như vậy.

Cậu nhìn Tây Tư với ánh mắt tưởng chừng như giận dữ, nhưng thực tế đôi mắt cậu đã đỏ hoe, trông chẳng khác gì một kẻ dễ bị bắt nạt.

"Đi theo nhanh lên."

Tây Tư đưa cậu đến một cung điện, bên trong có vài người hầu, Tây Tư ra lệnh: "Đây là bạn đời của Thượng tướng Lục, hãy trang điểm và chuẩn bị cho cậu ấy rồi đưa cậu ấy đến nơi tổ chức lễ cưới."

"Vâng."

Sau khi Tây Tư rời đi, một người hầu nữ bước lên, cúi đầu chào cậu: "Thưa Tô tiên sinh, tôi là Vân Vận."

Không ai công nhận thân phận phu nhân Thượng tướng của cậu, nhưng ít nhất người hầu nữ này không tỏ ra bất kính với cậu.

"Mời ngài theo tôi." Cô nói.

Tô Trì ngẩn người, rồi mới chú ý đến chiếc vòng sốc điện trên cổ cô.

Cậu ngồi xuống trước gương, lập tức có vài người hầu tiến lên, mỗi người đảm nhận một công việc, người lo trang điểm, người lo kiểu tóc, và người lo trang phục.

Tô Trì như một con búp bê bị họ tùy ý xoay vần.

Cậu có gương mặt rất đẹp, kiểu dáng trang điểm đơn giản cũng đủ làm cậu nổi bật, không mất nhiều thời gian, điều quan trọng chỉ còn là trang phục.

Mặc dù đều là kiểu dáng vest, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có gì đó không ổn, Tô Trì thay mấy bộ đều bị mọi người bác bỏ.

"Hay là thử mẫu mới ra năm nay xem sao?" Vân Vận đề nghị.

Những người khác phản đối: "Đây là mẫu mới, còn chưa lên sàn diễn, nếu cậu ấy mặc hỏng thì sao?"

Nhưng Vân Vận vẫn kiên quyết: "Tôi là nhà thiết kế, có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Thế là, Tô Trì cầm bộ đồ đi thay.

Mặc được một nửa, cậu mới nhận ra có điều gì đó không đúng, tại sao phần dưới lại giống váy thế này?

Không đúng, đó là một chiếc quần, nhưng khi nhìn từ bên ngoài lại trông rất giống một chiếc váy. Áo vest bên trên trông có vẻ bình thường, nhưng thực chất tà áo rất dài, kéo lê trên sàn.

Đó là một chiếc váy cưới dành cho nam giới.

Sau khi thay đồ xong, Tô Trì kéo theo tà áo dài bước ra ngoài.

"Wow..."

Mọi người khi nhìn thấy Tô Trì đều hít một hơi thật sâu, bộ trang phục này dường như được thiết kế riêng cho cậu.

Chất liệu của bộ vest rất tốt, được cắt may khéo léo, tôn lên đường cong cơ thể của một omega một cách hoàn hảo.

Thân hình gầy gò của cậu vừa vặn làm nổi bật phần tà áo dài, kết hợp với những phụ kiện trang trí trên ngực, tạo nên vẻ cao quý và lạnh lùng. Ngay cả chiếc vòng sốc điện trên cổ cũng bị lu mờ bởi sự nổi bật của cậu, khiến Tô Trì trông như một quý tộc thực sự.

"Chính là bộ này!" Vân Vận phấn khích nói, "Thưa Tô tiên sinh, hiện tại ngài có công việc nào chưa?"

Tô Trì lắc đầu, cậu nghĩ rằng nô ɭệ không được phép tự do làm việc.

"Vậy... ngài có hứng thú làm người mẫu không? Tôi có thể mời ngài làm người mẫu được không?" Vân Vận hơi lo lắng, vì dù sao cô cũng đang nói chuyện với bạn đời của Thượng tướng.

Việc tìm được công việc là điều tốt, Tô Trì vừa định đồng ý thì nhớ đến quy tắc mà Tây Tư đã dạy, nô ɭệ không được phép tự ý quyết định điều gì, mọi ý định hay mong muốn đều phải xin phép chủ nhân. Chủ nhân đồng ý thì mới được hành động.

Cậu cười tự giễu, đưa tay chạm vào chiếc vòng sốc điện trên cổ: "Tôi... tôi phải xin phép chủ nhân của mình."

Nụ cười của Vân Vận thoáng chốc trở nên gượng gạo: "Đúng là như vậy."

"Bắt đầu lễ cưới rồi! Xong chưa?" Có người bên ngoài thúc giục.

"Đang đến đây." Vân Vận cầm lấy chiếc khăn voan bên cạnh và phủ lên đầu Tô Trì.

Tô Trì bị dẫn đến đại sảnh chính, tay cầm một bó hoa cưới. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi cậu, không có ai đứng bên cạnh cậu. Cậu ngẩng đầu lên, Lục Đình Việt đang đứng phía trước xa xa, chờ đợi cậu.

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Cậu bước theo tấm thảm đỏ về phía Lục Đình Việt, nhưng tà áo dài hạn chế tốc độ của cậu, khiến cậu phải chầm chậm bước đi theo nhịp nhạc.

Khi đứng trước Lục Đình Việt, cậu nhìn thấy ánh mắt đầy ngạc nhiên của alpha, chưa kịp che giấu.

Khi nhìn thấy Tô Trì trong buổi đấu giá, Lục Đình Việt chỉ nghĩ cậu không đến nỗi tệ. Nhưng giờ đây, người bạn đời của cậu thực sự rất đẹp.

Thực tế, tất cả mọi người có mặt đều có phản ứng tương tự.

Tô Trì với mái tóc bạc trắng, trên đầu có hai chiếc tai cáo lông mềm mại, trên đó còn phủ một lớp khăn voan. Có lẽ do cảm thấy hơi ngứa, đôi tai khẽ rung rinh một cách vô thức, đôi mắt dài và quyến rũ dưới lớp khăn voan, nhưng ánh mắt lại trong sáng ngây thơ. Đôi môi đầy đặn vì căng thẳng mà hơi mím lại, tạo nên sự tương phản đầy bất ngờ.

Dáng người của cậu gầy gò, mặc bộ vest trắng với tà áo dài như váy cưới. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy một nam giới mặc kiểu trang phục này, tạo nên cảm giác mới mẻ. Cậu cầm trên tay một bó hoa cưới, trông thuần khiết và tinh khôi như một thiên thần, đẹp đẽ, thánh thiện và cao quý.

Vị linh mục đã đứng vào vị trí và bắt đầu tiến hành nghi thức.

Tô Trì hầu như không chú ý đến những gì linh mục đang nói, toàn bộ sự chú ý của cậu bị cuốn vào alpha đang nắm tay cậu.

Lục Đình Việt mặc bộ vest đen, khác hẳn với vẻ uy nghiêm không thể che giấu khi mặc quân phục, giờ đây toát lên phong thái của một nhà phân tích tài chính điêu luyện trong thương trường, chín chắn và thu hút.

Tô Trì nhìn hắn đến ngẩn ngơ, không nghe thấy lời của vị linh mục.

Lục Đình Việt khẽ nhíu mày, nhìn người vẫn còn đang ngẩn ngơ, trong lòng thoáng chút không hài lòng, bèn siết nhẹ tay Tô Trì.

Tô Trì lập tức tỉnh táo lại, nghe thấy linh mục nhắc lại câu hỏi: "Con có đồng ý không?"

Lúc này, người cầm hoa cưới đã mang đến một đôi nhẫn.

"Đôi nhẫn này đại diện cho niềm tin và tình yêu sâu sắc nhất của các bạn. Thiên Chúa sẽ ở bên các bạn, không bao giờ chia ly.” Linh mục nói, “Bây giờ, xin hai người đeo nhẫn cho nhau."

Lục Đình Việt cầm một chiếc nhẫn, từ từ đeo vào ngón áp út của Tô Trì. Tô Trì cảm nhận được sự lạnh lẽo của nhẫn, ngón tay cậu vô thức run rẩy, dường như tim cậu cũng bị ảnh hưởng, hơi rung lên.

Dù biết đây là giả, nhưng thực sự trong một tình huống lãng mạn như thế này, chắc chắn không ai có thể hoàn toàn không cảm động.

Cậu hơi cúi đầu, tập trung đeo nhẫn vào tay Lục Đình Việt.

Linh mục công bố: “Bây giờ, hai người có thể ôm nhau và hôn sâu."

Tô Trì không khôi mở to mắt, hôn sâu?

Cậu chưa kịp đỏ mặt, Lục Đình Việt đã nâng khăn voan của cậu lên, ôm lấy eo cậu, hơi cúi người và hôn lên môi cậu.

Cậu vội nhắm mắt lại, khăn voan phủ kín đầu hai người, dường như muốn che đậy, nhưng không có gì có thể che lấp.

Tô Trì vẫn nghĩ về câu hôn sâu của linh mục, nên chủ động hé miệng một chút.

Lục Đình Việt hơi ngạc nhiên khi nhận thấy động tác của cậu, nhưng nhanh chóng theo động tác của Tô Trì, tiến vào sâu hơn, nhẹ nhàng mυ"ŧ môi mềm mại và quấn lấy lưỡi của cậu.

Nhóc hồ ly nhỏ dường như còn khá ngượng ngùng, không biết cách thay đổi nhịp thở, khiến mặt cậu đỏ bừng.

Khi Lục Đình Việt buông cậu ra, cậu không chỉ đỏ mặt, mà đôi môi cũng sưng tấy, khóe mắt cũng đỏ lên, giống như cánh hoa bị nhuộm một chút cảm xúc.

Lục Đình Việt nhìn Tô Trì trong lòng mình, ánh mắt có vẻ cười nhưng không thật sự chạm đến đáy mắt, dường như chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ.

Trong khi đó, đầu óc Tô Trì vẫn chậm chạp vì thiếu oxy, chỉ còn một suy nghĩ: hôn với chủ nhân thật thoải mái...

“Thả bó hoa." Lục Đình Việt hơi cúi người, giọng nói trầm lắng vang lên bên tai Tô Trì.

Tô Trì lập tức tỉnh táo lại, tai đỏ bừng, ngón tay co lại, bó hoa trong tay bị nằm chặt phát ra âm thanh nhỏ.

"Vâng."

"Chúc mừng! Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!” Người dẫn chương trình hưng phấn nói, "Bây giờ xin mời phu nhân của thượng tướng ném bó hoa ra ngoài, truyền tải niềm vui!"

Tô Trì quay lưng lại, cố gắng ném bó hoa về phía sau.

Bó hoa đã được ném đi, mọi người đều đang tranh giành, không ai chú ý đến hành động khác thường của cậu.

"Cậu sao vậy?" Nhưng Lục Đình Việt đã để ý.

Cậu vô thức giấu tay ra sau lưng, lúng túng nói: "Trước... chủ nhân, tôi không sao."

Lục Đình Việt không quan tâm đến cách xưng hô của cậu: “Tay cậu sao rồi?"

“Không, không sao.” Tô Trì càng lo lắng thì càng lúng túng.

Lục Đình Việt không hề bỏ qua, tiến tới nắm lấy tay cậu, nhưng chạm phải vết thương đỏ tấy.

Tô Trì nhíu mày, khẽ “hít” một hơi, không dám nhìn thẳng vào sắc mặt của Lục Đình Việt.

Lục Đình Việt mặt mày tối sầm, kéo tay áo của Tô Trì lên, thấy vết thương cũ và mới, bầm tím khắp nơi.

“Là Tây Tư làm.” hắn nói một cách chắc chắn, ngoài những người trong hoàng gia ra, không ai dám động đến người của anh.

Mọi người ở dưới bắt đầu dừng lại, một alpha đã chiếm được bó hoa.

Khách mời bắt đầu chú ý đến không khí kỳ lạ trên sân khấu.

Lục Đình Việt mặt tối sầm, nói với Ba Tháp: "Đưa Tây Tư đến đây cho tôi."

"Vâng."

Khách mời không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn nhau.

Một lúc sau, Ba Tháp đã dẫn Tây Tư đến.

Tây Tư làm lễ theo quy định: "Thượng tướng, phu nhân.”

“Vi phạm quy tắc, theo luật của hành tinh Hercat, hình phạt sẽ như thế nào?” Lục Đình Việt đứng trên sân khấu, ôm lấy eo Tô Trì, nhìn xuống với vẻ kiêu ngạo.

Tây Tư ánh mắt lướt qua vẻ hoảng hốt nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Là đeo thiết bị ức chế tuyến thể.”

Thiết bị ức chế tuyến thể là một cây kim dài, khi cắm vào tuyến thể, thông tin tố của người đeo sẽ bị ức chế liên tục, gây ra cảm giác đau đớn.

“Ba Tháp, đưa xuống thi hành.” Lục Đình Việt ra lệnh.

Tô Trì ngạc nhiên nhìn Lục Đình Việt, chỉ thấy được mặt nghiêng ưu việt của alpha, không thể đọc được cảm xúc, nhưng cậu cảm thấy alpha có vẻ đang tức giận.

Chủ nhân đang trả thù cho cậu sao? Nhưng Tây Tư là người của hoàng hậu... Liệu điều này có làm phật lòng hoàng hậu không?

“Vâng.”

“Thượng tướng! Tôi đã phạm lỗi gì sao?” Tây Tư quỳ xuống đất, toàn thân run rẩy.

Tô Trì nhẹ nhàng kéo tay áo của Lục Đình Việt, khi hắn nhìn về phía cậu, cậu lắc đầu, muốn ra hiệu rằng không cần phải làm vậy.

Lục Đình Việt không đáp lại cậu, quay sang nói với người đang quỳ: “Tô Trì là phu nhân của tôi, không phải người hầu của cô, hãy chú ý đến vị trí của mình.”

Tây Tư mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Thượng tướng, tôi chỉ nhận lệnh của hoàng hậu…”

“Ba Tháp.” Lục Đình Việt cắt ngang lời cô, ánh mắt lạnh lùng khiến cô sợ hãi.

Ba Tháp tiến lên, trực tiếp kéo Tây Tư đi, chỉ còn lại tiếng hét của cô vang vọng.

Tô Trì nhìn Tây Tư trong tình trạng thảm hại, cảm thấy nhẹ nhõm và hài lòng, ánh mắt sáng lên, khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười.

Lục Đình Việt nhìn vẻ mặt của cậu, có chút bất đắc dĩ, trong lòng thầm châm chọc, thật đáng thất vọng.
« Chương TrướcChương Tiếp »