Lục Tiêu

5.29/10 trên tổng số 31 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Thanh Thảo. Thể loại: 3PNhất công lưỡng thụ + bạo dưa + hết sức sủng công + hình thức những đoạn kịch ngắn + HE Câu chuyện kể về cuộc sống hằng ngày của một công được hai thụ yêu thương sống  …
Xem Thêm

Chương 5-2
Ngón tay được bao

lấy, xúc cảm ấm áp

xuyên qua làn da. Lục Tiêu quay đầu

lại, nhìn vào mắt

Ngụy Tử Tuấn, trong con ngươi

đen kia

chứa đầy

thâm tình.

Tiếng động vừa nãy là

do

Ngụy Tử Tuấn rời khỏi vị trí

lái xe chuyển đến bên cạnh anh.

Ngụy Tử Tuấn bỗng nhiên lại gần, hơi thở nóng rực lướt nhẹ lên mặt anh, thoáng buông mi mắt, che đi sắc thái trong con ngươi.

“A Tiêu…” Ngụy Tử Tuấn gọi

anh.

Giọng nói

có chút khàn rồi.

Anh vừa hé môi thì môi Ngụy Tử Tuấn đã che phủ lên, bờ môi mềm mại như đậu hũ, truyền nhiệt độ cho

nhau, trao đổi một nụ hôn ngắn.

Nhiệt độ bên trong xe đột nhiên

tăng

lên không ít.

Ngụy Tử Tuấn mở ra khuy

cổ áo

ra một chút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trắng nõn nhưng l*иg ngực cũng không gầy yếu. Vì

nụ hôn

vừa nãy

làm

động tình, bây giờ đôi mắt Ngụy Tử Tuấn có chút đỏ lên, làm cho

ánh mắt y

càng thêm vô cùng

mềm mại: “… A Tiêu, anh

không chạm vào em à?”

Anh

cúi đầu, từ cổ

Ngụy Tử Tuấn hôn

xuống, dùng răng nanh nghiền nát, cắn ra một dấu răng.

Nghe được

nhịp tim đột nhiên dồn dập

trong l*иg ngực đối phương.

Mặc dù sống trong quân

đội vài

năm, nhưng giống như Lục Tiêu, Ngụy Tử Tuấn lên giường cũng

rất

quy củ. Trước khi có Hạ Dật chen chân vào, tình yêu giữa bọn họ luôn chỉ

đơn điệu mấy kiểu, không chơi nhiều trò tình thú

như vậy.

Bình thường luôn

là Ngụy Tử Tuấn được hôn môi

mà khơi lên tìиɧ ɖu͙©, sau đó tách chân ra cho anh

thao. Nhiều nhất là trong lúc làʍ t̠ìиɦ

nói vài câu thô tục. Mỗi lần anh

nói ra lời hơi hơi thô tục

một chút, Ngụy Tử Tuấn cũng sẽ bị trêu chọc đến

không chịu được, sau đó cơ

thể trở nên không biết thoả mãn, thường quấn quít lấy anh

muốn một lần lại một lần. Chờ lúc anh

thực sự không

còn sức lực tiếp tục làm Ngụy tiểu công tử nữa, đối phương sẽ ngồi lên trên người anh tự mình

động, mãi đến khi

triệt để cho ăn no mới thôi.

Kết quả là hôm sau

lúc

mình xuống giường, nhức eo đau lưng, bước chân xiêu vẹo

mà còn

đầu váng mắt hoa

nữa.

Không thể không nói,

hợp

cùng Ngụy Tử Tuấn, chênh lệch thể lực của anh

thực kém quá xa.

Vì vậy,

Lục Tiêu từ những lần mới vất vả rút ra được kỹ năng,

lúc

làʍ t̠ìиɦ

sẽ

cố hết sức

không trêu chọc Ngụy tiểu công tử, có điều chút

kỹ năng

ấy





Hạ Dật tham gia vào, cũng không còn dùng

được nữa.

Hạ Dật là cái loại mà anh

không cần nói bất kỳ lời nói hay

làm bất cứ

động tác gì, chỉ

nằm ngay đơ thôi mà cũng làm cho

đối phương từ cơ thể mình

nhận

được kɧoáı ©ảʍ, rồi

không biết mệt mà cố hết sức

tạo đến cho anh cảm giác. Vì sự

xuất hiện

của

Hạ Dật, Ngụy Tử Tuấn vốn ngoan ngoãn lại

học

theo rất nhiều tư thế

mà anh

nghe cũng chưa từng

nghe qua.

Đồng thời thừa dịp

mấy ngày

Hạ Dật không ở nhà, lôi kéo anh

lên

giường diễn luyện

lại

toàn bộ một lần.

Chuyện gì xảy ra sau đó

anh

đã có chút nhớ không rõ, một màn sâu sắc nhất là Ngụy Tử Tuấn hé đôi mắt mơ màng

dựa vào

ghế salông, sau thắt lưng lót một chiếc

gối, hai chân có chút trắng xám mở rộng, tiểu huyệt

làm làʍ t̠ìиɦ

lâu

mà bị mài đến sưng đỏ, giữa đùi đầy

bạch trọc

xen lẫn tơ máu

hỗn độn, không ít theo đùi chảy xuống, rơi lên

thảm, vô cùng

chói mắt.

Tâm tư kéo về trước mắt.

Lục Tiêu đưa tay, ngón tay xoa xoa lên bờ môi Ngụy Tử Tuấn, dưới lòng bàn tay là xúc cảm mềm mại. Môi anh

cũng dán lên xương quai xanh

của

Ngụy Tử Tuấn, hôn lên đó, lưu lại một dấu vết.

Theo bờ môi của đối phương, ngón tay được liếʍ ướt, đầu lưỡi đỏ tươi dán lên

ngón tay anh.

“A Tiêu, cho em… Em

muốn……” Giọng nói Ngụy Tử Tuấn run rẩy,

thậm chí

một tay đè lên hạ thể

của anh, vuốt ve từ trên xuống dưới.

Xúc cảm ấm áp xuyên qua lớp vải

mà vào.

Lục Tiêu dùng một tay

vòng qua lưng

đối phương, từ sau lưng đưa ngón tay theo kẽ

mông

len vào

cơ thể

Ngụy Tử Tuấn.

Bởi vì dường như

mỗi đêm

đều làm, bây giờ dù không có

bôi

trơn, ngón tay tiến vào cũng không mấy

trở ngại. Nhiệt độ

nóng

bỏng

bên trong cơ thể

làm

đầu ngón tay anh run lên.

Ngụy Tử Tuấn phát ra

một tiếng thở khẽ, hơi nhíu mày, tựa hồ

cậu

không hài lòng lắm

với bấy nhiêu, đứng thẳng dậy,

cởi bỏ những thứ vướng bận

ở hạ thân mình. Có điều,

do không gian

trong xe nhỏ hẹp, động tác này hoàn thành

làm tiêu hao không ít sức lực của cậu.

Kế đó, Lục Tiêu chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó đã

bị đè ngã xuống ghế.

Giờ phút này,

hơn nửa thân thể

của anh

nằm ngang

ở ghế sau, sau đầu vừa vặn

lót gối, bị đối phương đặt dưới thân. Ngụy Tử Tuấn thì lại để trần hạ thân, hai chân dạng ra bên người

anh, một tay nắm chặt hạ thể nửa mềm của anh, đưa vào

ngay sau huyệt

mình.

Chỉ thấy khóe mắt Ngụy Tử Tuấn đỏ đến lợi hại, ánh mắt cũng nhìn

như

một hồ

nước, nhưng vì bắt lấy dương v*t

của anh nhưng không thể cho vào cơ thể mình

mà nhíu mày. Vào giờ phút này, trong mắt

Lục Tiêu, Ngụy Tử Tuấn lại như uống say rồi vậy, dạng chân ở trên người anh, phát ra

tiếng rên

không thoả mãn, mà qυყ đầυ của anh lại

thỉnh thoảng chạm

qua

huyệt khẩu của

đối phương, nhưng từ đến cuối

không bắt được trọng tâm, không thể tiến vào hoàn toàn.

“A Tiêu…” Ngụy tiểu công tử bỗng

ngửa

đầu, ánh mắt mở to

nhìn anh, đuôi mắt có chút nheo lại, gương mặt đầy khao khát du͙© vọиɠ “…… Em

khó chịu.”

Trong nháy mắt, Lục Tiêu thật bị người

ta

trêu chọc

được.

Anh

vỗ vỗ lưng Ngụy Tử Tuấn, nhìn thân thể thanh niên buông lỏng một chút, ưỡn người một cái, nửa dương v*t đi

thẳng

vào sau huyệt đối phương.

“A…” Ngụy Tử Tuấn ngửa đầu, vươn

cổ phát ra

một tiếng nghẹn ngào thỏa mãn. Tiếp theo,

thân thể

còn có chút run thả lỏng,

vách ruột mềm mại

nuốt vào cả dương v*t.

Ngụy tiểu thiếu gia cũng theo đó híp

mắt

lại, phát ra

một tiếng than thở trầm thấp”… Thật no.”

Màu mắt Lục Tiêu sâu hơn một chút, ngón tay xoa

nơi liên kết giữa

bọn họ, phù hợp chặt chẽ, cứ như trở thành

một thể.

Ngụy Tử Tuấn cúi người cùng anh

hôn nhau, bờ môi cẩn thận ma sát, trong cổ họng mang theo hương

vị

trong veo.

Ngay vào lúc này, cửa xe

đã

khóa phát ra một tiếng

cùm cụp.

Nhưng không thể

mở

cửa

ra

được.

Lục Tiêu vừa quay đầu đã

nhìn thấy Hạ Dật

đứng

thẳng tắp ngoài xe, một tay còn đang

đặt lên

cửa xe, sắc mặt vô cùng

âm trầm.

Trên kính xe

dán

màng

chống lửa, theo lý mà nói, bên ngoài không

thể

nhìn thấy bên trong.

Ngụy Tử Tuấn cũng chú ý tới tiếng ồn bên

ngoài, nhưng chỉ liếc mắt nhìn rồi

không để ý

nữa, cúi đầu tiếp tục hôn

môi

Lục Tiêu.

Anh

nghiêng đầu tránh

đi nụ hôn của

Ngụy Tử Tuấn, hỏi

” Khóa

cửa làm gì?”

Bị né tránh nụ

hôn, Ngụy Tử Tuấn có chút bất mãn mà úp sấp lên

người anh, bởi vì…một động tác

này, dương v*t cũng trượt ra khỏi cơ thể

đối phương một chút”A Tiêu cảm thấy thích hợp để cho anh ta

nhìn thấy chúng ta như vậy à?”

Lục Tiêu nói không ra lời.

Ngụy Tử Tuấn tròn

mắt, cúi người ghé vào lỗ tai anh

nói nhỏ”Vì thế…A Tiêu phải

cho

em

ăn no

trước

mới được nha.”

Chờ cửa xe rốt cục có thể mở ra, Hạ Dật đứng bên ngoài đã

ngửi được một luồng mùi tanh phả vào mặt, y

dùng đầu gối nghĩ cũng biết hai người nãy

giờ

đã làm những gì ở bên trong.

Hạ Dật giận dữ cười: “Ngụy tiểu công tử đúng là thủ đoạn cao cường, ngay cả tôi

cũng bị

gạt.”

Ngụy Tử Tuấn còn tựa trên người

Lục Tiêu, trải qua một trận vừa rồi, ý xuân

trong

khóe mắt chưa mất, thêm vào làʍ t̠ìиɦ xong,

tϊиɧ ɖϊ©h͙

sau huyệt

vẫn chưa

lấy ra, phần lớn

còn



trong cơ thể, làm

cho

trong dạ dày

cậu

bây giờ rất căng, nên

càng không muốn mở miệng.

“Tại sao không nói chuyện? Muốn tôi

nói thay

cậu à?!” Lúc này, vẻ mặt Hạ Dật dữ tợn như muốn ăn thịt người, ôn hòa hữu lễ ngụy trang bây giờ sớm bị y

quăng lên chín tầng mây. Hạ Dật hít một hơi thật sâu, cố sức

để mình ở trước mặt Lục Tiêu có vẻ không phải cuồng loạn như vậy

“Hay thật nha, vì làʍ t̠ìиɦ trên xe, đến

cầu chì cũng

rút cho

được.”

Hạ Dật tự xưng da mặt đủ dày, đao thương bất nhập, không hề ngờ rằng,

hôm nay phát hiện có người còn

không biết xấu hổ

hơn cả y. Đúng

là dạy dỗ đồ đệ,

sư phụ chết đói

mà.

Thật ra, từ lúc Hạ Dật trên đường trở về đã

thoáng phát hiện không bình thường.

Chưa

nói Ngụy tiểu thiếu gia mấy năm ở ngoài

đều là đầu đao liếʍ máu sống

(sống trong cảnh nguy hiểm chết chốc), năng lực

trên mọi mặt

đều rất mạnh, không đến nổi ngay cả chút chuyện ấy

cũng xử lý

không được. Lần này

ra ngoài

chơi cùng Lục Tiêu, đối với Ngụy Tử Tuấn dù sao

đi nữa cũng không coi là việc to tát,

trước khi đi chắc chắn

cũng sẽ kiểm tra trang bị

cẩn thận, tại sao xe việt dã lên núi vẫn bình thường bỗng dưng bị hỏng. Nếu như trước kia mà có thái độ như thế,

sợ là

Ngụy tiểu công tử đã

chết trên chiến trường

từ lâu.

Kết hợp với lời giải thích trước đó của Ngụy Tử Tuấn, nhìn kiểu nào

cũng giống như

có ý muốn

đẩy

y

đi xa.

Hạ Dật nghĩ tới đây thì

không hề

muốn

đi tiếp nữa, mà

quay

trở lại.

Kết quả gần

tới đã

phát hiện họ Ngụy lại khoá trái cửa

xe lại.

Lúc đó trong lòng Hạ Dật đã hiểu gần đủ rồi, nắm đấm nắm rồi

lại buông

rồi lại không làm được gì, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt

cục tức

xuống. Sau một lát,

chợt nhớ tới một chuyện, y

đi tới đầu xe,

xốc khoang động cơ lên,

vừa nhìn

đã thấy

cầu chì

của động cơ bị

rút.

Không trách lúc

đó đánh không cháy.

Thấy rung động truyền ra từ trong xe, từ

khe hở

còn

lộ ra một chút phối âm, Hạ Dật hít sâu mấy hơi, tức giận suýt nữa không giữ lại được mình. Giận đến cực điểm, nhưng vẫn cố làm mình

tỉnh táo lại. Y

bắt đầu nhớ lại

tất cả mọi chuyện đã xảy ra.

Trên đường y

và Lục Tiêu xuống xe rồi

đi

một đoạn, khi đó chỉ còn một mình Ngụy Tử Tuấn ở lại đây, cầu chì tám phần mười chính là

bị rút

từ lúc đó. Chắc chắn

là họ Ngụy

kia

không ưa Tiểu Lục và y

đi gần như vậy, mới làm ra chuyện thế này.

Có thể bây giờ Hạ Dật còn chưa thể cho tên này bài học, trên núi không có sóng, coi như y

muốn tìm người cho Ngụy tiểu công tử chút

màu sắc cũng không làm được.

Cho dù

sau khi trở về,

Ngụy Tử Tuấn có cha cậu ta chống đỡ

thì cũng

không thể tính sổ

với người này.

Cho dù lúc này

Hạ Dật

đang

tức đến ngực đau đớn cũng chỉ có thể làm vẻ không sao, yên lặng chờ cho hai người bên trong

xong việc.

Lục Tiêu đẩy cửa xe ra đã thấy người đàn ông

đứng ngơ ngác

bên ngoài, mặt

đầy

hồn bay phách lạc.

“Tiểu Lục…” Hạ Dật gọi anh, trong lòng oan ức muốn chết.

Ngụy tiểu công tử thì lại tựa

lên vai anh, mặt màykhông vui,

lẳng

lặng mặc quần áo cài khuy áo, thu dọn cẩn thận tỉ mỉ

bản thân, tiện thể nhặt chiếc gối dài

vừa nãy lăn xuống đất

lên.

Lục Tiêu đang chuẩn bị nói vài lời, đã bị Hạ Dật giành trước một bước.

Chỉ thấy người đàn ông chỉ vào

Ngụy Tử Tuấn, lạnh lùng nói: “Ngụy tiểu thiếu gia chỉ

vì muốn làʍ t̠ìиɦ trên xe

đến

cầu chì cũng

rút, đúng



muốn hoàn thành mục đích mà

dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!”

Ngụy Tử Tuấn nhướng

mày,

xinh

đẹp

trong

đuôi mắt còn chưa hoàn toàn biến mất, ánh mắt long lanh chuyển động

lại vẫn

hiện ra mấy phần lạnh lẽo cứng rắn: “Bảo anh

ra ngoài tìm

nơi

đóng lều

cũng không có gì không đúng, A Tiêu vốn muốn qua đêm trên núi.”

Hạ Dật giận dữ, thầm nghĩ trước đây không lâu Ngụy tiểu thiếu gia còn không có khả năng chống lại y lúc cãi nhau, cuối cùng chỉ có thể nhờ

đánh nhau

giải quyết vấn đề, làm sao bây giờ

mới

ngắn ngủi

mấy ngày đã

tiến hóa thành thế này.

Dù Lục Tiêu cũng chú ý thấy

giữa hai người càng ngày càng đậm mùi thuốc súng, mắt thấy đại chiến chỉ cần động một cái

thì

bùng nổ, vội vàng đứng ra

hoà giải.

Anh nói với

Hạ Dật: “Đã đứng bên ngoài lâu rồi, ngồi xuống

nghỉ ngơi

một chút trước đi.”

“Không” Hạ Dật lần này vô cùng

tức giận, dù

Lục Tiêu tự mình lên tiếng

cũng không đồng ý, cau mày nói

“Chờ mùi tản đi tôi mới vào.”

Ngụy Tử Tuấn không thèm

liếc mắt nhìn Hạ Dật, híp mắt chui vào lòng ngực anh.

Tiếp theo đã

thấy Hạ Dật mở cửa xe một cái ngồi xuống bên cạnh anh, lời thề son sắt vừa nói trong nháy mắt thành đánh rắm.

Có điều bầu không khí cuối cùng cũng coi như hòa hoãn một chút.

Thật ra,

nếu

đánh nhau

thật, so với

lo lắng

cho

Ngụy tiểu công tử

còn yếu, Lục Tiêu càng lo lắng cho

Hạ Dật

hơn. Bình thường

đùa nhau

Ngụy Tử Tuấn đều biết dừng đúng mực,

không xuống tay độc ác, nhưng bây giờ vừa làm xong một hồi, thêm vào thân thể Ngụy Tử Tuấn lại không thoải mái.

Lúc này nếu đánh nhau

sẽ không hạ thủ lưu tình.

Năm đó lúc chưa quen

Ngụy tiểu thiếu gia, anh

bị người

ta

cướp, vừa lúc

va vào Ngụy Tử Tuấn. Tiếp theo thì

tận mắt thấy

người

đó

chỉ trong

nửa phút

ngắn ngủi đánh

bốn người lực lưỡng

quỳ xuống kêu cha gọi mẹ xin tha.

Lục Tiêu tựa lên tường, xa xa nhìn dao găm

rơi trên mặt đất, lúc đó còn cảm thán, không hổ là tinh anh cơ quan

vũ trang quốc gia

bồi dưỡng ra, cũng

sắp không biết là ai cướp ai rồi.

Sau đó trong lúc sống chung, dần dần

anh và

Ngụy Tử Tuấn xác định quan hệ.

Còn nhớ lần đầu

lên giường, dưới ánh đèn

vàng, anh

nhìn thân thể thanh niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ,

cơ bắp

cuồn cuộn nhưng không chút khó nhìn, than thở,

cảm thấy nơm nớp lo sợ như băng mỏng trên giày, chỉ lo đối phương một

ngày động tình chịu không được mà

dã man

đè ép

mình, khi đó anh

thực sự cầu cứu cũng

không



cửa.

Cũng may Ngụy Tử Tuấn là

người

vô cùng chính nhân quân tử, tuy

bình

thường có chút lãnh đạm, nhưng

đối với

duy nhất một chuyện

lên giường thì trước sau luôn giữ

thái độ nghiêm ngặt.

Lúc bình thường chính là, mỗi

lần đến

thứ tư, khi đó Ngụy tiểu công tử sẽ tắm rửa sạch sẽ từ sớm, nằm trên giường chờ anh

trêu chọc. Tình cờ bị trêu chọc đến động tình

không

chịu

được, cuối cùng đổi

thành cưỡi lấy.

Thêm Bình Luận