Lục Tiêu

5.29/10 trên tổng số 31 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Thanh Thảo. Thể loại: 3PNhất công lưỡng thụ + bạo dưa + hết sức sủng công + hình thức những đoạn kịch ngắn + HE Câu chuyện kể về cuộc sống hằng ngày của một công được hai thụ yêu thương sống  …
Xem Thêm

Chương 6
Lúc mặt trời sắp

xuống núi, bọn họ tìm được chỗ

đất trống giữa sườn núi, bắt đầu dựng lều. Gần đó

không có nguồn nước, cũng may Hạ Dật

từ sớm

đã

chuẩn bị mang

theo đầy đủ thức

ăn và

nước khoáng.

Nhân lúc

mặt trời còn chưa xuống núi hoàn toàn, Lục Tiêu vào

rừng cây nhỏ, chuẩn bị kiếm chút cành củi

để lát nữa đốt lửa.

Ngay lúc anh kiếm được kha khá, ôm một bó củi

chuẩn bị trở lại, đột nhiên bất ngờ

bị ai đó bổ

một dao vào sau gáy.

Sức lực này không lớn, nhưng cũng làm

thân thể anh choáng váng, mê muội ngắn ngủi, cành củi trong ngực

rơi xuống tứ tung

ngang

một chỗ.

Lục Tiêu vừa định

phản kháng, bỗng nhiên cổ tay

đau xót, cánh tay bị động

một cái bỗng

mất hơi sức.

Một sức mạnh

xông đến trước mặt,

đẩy anh

rút lui hai bước, sau lưng ngã vào đóng củi rơi. Tầm mắt Lục Tiêu còn có chút chưa

ổn

định, một cánh tay khéo léo đưa đến, tiếp theo là

một cái hôn

cắn xé, môi lưỡi bị hôn đến tê, trong miệng mang

theo mùi máu tanh. Khoảng cách quá gần có thể cảm nhận được hô hấp

nóng rực

và nhịp tim

đập mạnh của đối phương.

Chờ anh rốt cục có thể thấy rõ ít thứ, còn chưa thấy

dáng vẻ của

người đó, trước mắt đã

bị một cái miếng vải đen che lại.

Ngay sau đó, cổ tay

cũng bị trói ra sau, trong lúc nhất thời đã bị áp chế không thể động đậy.

Chớp mắt, Lục Tiêu bắt đầu suy nghĩ cách đối phó.

Động tác

của đối phương rất nhanh nhẹn, sức lực cũng rất lớn. Tiếp xúc

ngắn ngủi vừa rồi

cũng

có thể biết

người đó

là một

nam giới trưởng thành, da thịt mềm mại nhẵn nhụi, đoán chừng tuổi tác chưa đầy

30, vóc người cũng không quá

cường tráng.

Môi bị một ngón tay đè lại, cách ngón tay, người đàn ông xen đầu lưỡi vào, liếʍ ướt bờ môi anh. Một tay khác của đối phương

nắm lấy cổ tay anh,

xoa xoa.

Chợt nghe thấy

một tiếng xé vải, khuy cổ áo bị miễn cưỡng mở

mấy khuy, rơi vỡ

xuống đất.

Xen lẫn tiếng hít thở ồ ồ của

người đàn ông.

Lục Tiêu hơi nhướng mày, gập

gối đá lên bụng

đối phương.

Không ngờ người kia phản ứng càng nhanh hơn, giữa đường đã ngăn lại được, đối phương ra tay

dùng sức, một tay khác đè xuống vai anh, đẩy một cái

ra sau.

Đáng thương Lục Tiêu đá còn chưa đá xong đã

bị đẩy một cái,

trong nháy mắt mất thăng

bằng, chỉ cảm thấy trọng tâm không

ổn, trước mắt lại tối

đen, thân thể vì không cách nào đoán được hoàn cảnh

bây giờ



ngửa ra sau,

cứ như vậy ngã

thẳng

xuống.

Lúc ngã được

người

nào đó

kéo một cái mới miễn cưỡng ngã chậm

lại, nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống đất. Vì thế,

lần này

đầu

Lục Tiêu còn có chút choáng váng, hai tay bị trói lại

không cách

nào

tránh thoát.

Vào lúc

này, người đàn ông lần thứ hai đè lên.

Người đàn ông hôn một cái lại một cái lên gáy anh, hơi thở nóng ướt quấn quanh, nụ hôn của đối phương cũng từ từ di chuyển xuống. Tay đối phương liên tục

hoạt động, một bên lôi kéo

quần áo

trên người anh, khuya áo sơ mi bị xé đến sắp đứt.

Lục Tiêu cắn răng, ngay lúc đối phương đưa tay cởi

quần

anh, anh

bất ngờ

ra tay, nắm chặt gậy điện trong tay đánh lên

hông đối phương.

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng thét kinh hãi.

Người đàn ông không hề phòng bị

trúng một đòn, thân thể bỗng choáng váng, nghiêng sang một bên, suýt nữa ngã chổng vó.

Lục Tiêu kéo miếng vải đen che trước mắt xuống, trên cổ tay vẫn còn máu

do vừa nãy mở ra trói

buộc



bị đá nhọn đâm bị thương, anh

trừng đối phương

“Hạ Dật, quậy

đủ chưa?!”

Thật ra,

anh đã

sớm nghi

ngờ, mãi đến tận khi

đối phương phát ra âm thanh, mới chính thức xác định người này là ai.

Hạ Dật vừa rồi bị điện

giật

một cái, thân thể còn có chút tê, trên mặt

lại

một

bộ

cười hì hì, lộ ra hai cái

răng nanh: “Tiểu Lục tại sao phải phản kháng chứ? Ngoan ngoãn nằm không phải

tốt rồi sao……” Cùng lúc này,

chú ý tới

vết thương

trên cổ tay Lục Tiêu, con ngươi của Hạ Dật

bỗng

co rút nhanh, sắc mặt cũng thay

đổi: “Tiểu Lục, cậu

bị thương?!”

Lục Tiêu không để ý tới y

một tay chống đất, từ từ

ngồi dậy. Chỉ thấy sau lưng

anh

thấm đầy

bùn đất, quần áo cũng bị cởi ra

hơn nửa, lộ ra ngoài chi chít đầy những dấu hôn in trên da, cả người trông có vẻ vô cùng chật vật.

Lục Tiêu thở dài một hơi, ấn ấn mi tâm, thầm nghĩ quần áo này không thể mặc được nữa nên

tiện tay xé ra

một mảnh vải áo tương đối sạch, băng bó

vết thương

trên cổ tay, tránh

cho lát nữa nhiễm trùng.

Ngẩng đầu lên chỉ thấy Hạ Dật ngồi quỳ cách anh

không xa, rủ đầu xuống, một đôi mắt hối lỗi, nhìn anh chằm chằm. Dáng vẻ này khác hoàn toàn với người hung ác thô bạo vừa rồi.

“Tiểu Lục… Tôi

không phải cố ý.” Hạ Dật khép nép xin lỗi.

Lục Tiêu không để ý đến

y,

bây giờ sức

lực cũng gần khôi phục đủ, đứng dậy muốn đi.

Hạ Dật cũng nhanh chóng

đứng lên, đi nhanh

vài bước, đưa tay kéo Lục Tiêu

lại. Cùng lúc đó lại

nhìn thấy

vết thương băng bó

trên cổ tay Lục Tiêu

dừng phắc lại động tác.

Chỉ thấy bàn tay Hạ Dật lên

một nửa lại không

làm gì tiếp nữa, cứ như vậy



dừng lại ở một hoàn cảnh lúng ta lúng túng.

Lục Tiêu dừng bước, quay đầu lại nhìn y, nhíu mày: “Cậu

muốn đứng

đó đến

lúc nào?”

Hạ Dật đầu tiên là sửng sốt một chút, nhìn vào mắt

Lục Tiêu, sau đó

nở nụ cười

tươi, cởi

áo khoác của mình

xuống, khoác lên

người anh: “Coi chừng lạnh.”

Lục Tiêu ấn ấn mi tâm, thầm nghĩ tật xấu

này của y đến

lúc nào mới có thể thay đổi.

Hạ Dật thật vất vả an tĩnh một chút, bây giờ được anh

đáp lại, lại bắt đầu đắc ý vênh váo.

Hạ Dật ôm

mấy cành củi

vừa nãy Lục Tiêu kiếm được trong ngực, áo khoác đã đưa cho anh, bây giờ cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi

màu gỉ sét, làm

nổi bật lên thân hình thon dài

của y: “Tiểu Lục, vừa nãy trong tay cậu cầm gì

đó?”

Lục Tiêu: “Gậy điện

phòng lang.”

Sắc mặt Hạ Dật hơi thay đổi: “Vì sao lại mang cái này?”

“Mẹ tôi

biết tôi quấn

cùng hai người đàn ông, sợ

đến biến sắc, cả ngày dặn tôi

ra ngoài phải cẩn thận sắc lang, còn gửi

cái này đến nhà

cho

tôi.”

Hạ Dật trừng mắt: “Không cần dì

nói

tôi cũng

tuyệt đối không để

cậu

bị người khác……”

“Không” anh

nói một câu ngắt ngang

người đàn ông suy nghĩ lung tung: “Bà

sợ trong nhà thêm ra con dâu

thứ ba.”

Mặt Hạ Dật âm trầm: “Nếu

có người thứ ba dám bò lên

giường

cậu,

tôi

nhất định sẽ

gϊếŧ chết hắn từ sớm.”

Nhìn Hạ Dật một bộ mặt

dữ tợn

nhất định

muốn ăn tươi nuốt sống

tiểu tam (kẻ thứ ba), Lục Tiêu thật

không biết nên bày ra vẻ mặt gì cho tốt. Còn không biết năm đó anh

và Ngụy Tử Tuấn hai người đang sống vui vẻ bên nhau,

là ai chen

ngang một chân

đi vào.

Bỗng nhiên, Hạ Dật dừng bước.

Anh

thấy thế, cho rằng xảy ra tình huống

gì không tốt, cũng ngừng lại theo.

Chỉ thấy Hạ Dật buông lỏng tay, mấy cành củi thật vất vả mới xếp ngay ngắn lại rơi xuống một chỗ, anh

vẫn chưa

thể hiểu rõ tình huống lúc này, Hạ Dật đột nhiên tiến một bước đặt

anh lên đống củi, một tay xoa bóp, cánh tay ôm vòng lại.

Lục Tiêu

giật giật mí mắt: “Đang làm gì đó?”

“Tiểu Lục, tôi muốn, vừa nãy rõ ràng xém chút nữa thôi là thành công rồi, thật vất vả đá

họ Ngụy

ra…” Ánh mắt Hạ Dật nhìn anh chằm chằm, môi giật giật”… Chúng mình

làm đi.”

“Cái…” Lục Tiêu còn chưa dứt lời đã

bị chặn môi lại, mắt trợn thật to.

Hạ Dật híp mắt, đầu lưỡi linh hoạt

cạy ra chen vào giữa hai hàm răng, lôi cuốn

đầu lưỡi của anh, nhẹ nhàng khuấy lên, từng

chút hôn sâu hơn.

Lúc này, Lục Tiêu còn lo lắng suy nghĩ mà

tùy ý đối phương muốn làm gì thì làm.

Trước đây làm với

Hạ Dật, vì Hạ Dật luôn làm ra vẻ đầy khao khát làm yêu, thêm vào

đó,

Ngụy Tử Tuấn cũng hay tham gia vào. Tuy

hành động càng mãnh liệt, số lần cũng càng nhiều hơn, nhưng mỗi lần xảy ra

quan hệ xá© ŧᏂịŧ thì ít ra cũng

ở trên giường, nếu không thì cũng chỉ

hôn nhẹ,

sờ sờ làm qua loa chứ không

làm đến cuối cùng. Nói tóm lại là không đến nỗi như bây giờ

bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu

cũng có thể.

Vậy mà hôm nay anh

và Ngụy Tử Tuấn làm một hồi

trên xe,

điều này

giống

như

giúp

Hạ Dật mở ra một thế giới mới, dẫn

đến đối phương không thể chờ được nữa



chạy đến đây tìm anh

đánh dã chiến.

Lục Tiêu vốn

không muốn làm, đặc biệt không muốn làm ở nơi như thế này.

Nhưng

Hạ Dật lại ở đây



hung hăng câu dẫn anh, thỉnh thoảng hôn một cái lên mặt anh cũng

thôi

đi, ngón tay còn không thành thật

mà sờ loạn lên

người

anh, nhìn anh

không hề bị lay động,

thanh tâm quả dục, mắt

y

cũng

gấp đến đỏ.

Mắt thấy Hạ Dật sắp

muốn Bá Vương ngạnh thượng cung

đè anh xuống ngồi lên, Lục Tiêu nhíu

mày

lại, rốt cục không vui.

Cưỡi lên cũng

không có gì không được, như vậy

không

phải

cũng làm cuộc sống hài hoà sao.

Nhưng mỗi ngày cưỡi lên

thì có vấn đề

à.

Mới đầu,

Lục Tiêu còn cảm thấy đây là bọn họ thông cảm cho mình một đêm phải chịu trách nhiệm

thỏa mãn đến hai vị tiên sinh, càng vất vả công lao càng lớn, nên đã giúp

anh

tìm

ra

một

cách

thư thích lại ít dùng sức. Nhưng qua vài ngày liên tục như vậy

thì đã cảm thấy sai sai rồi. Anh

bị hai vị thay phiên làm cả đêm.

Hôm sau,

bước chân mềm nhũn, sắc mặt thê thảm, tình trạng so với trước

còn thảm hơn

không chỉ gấp đôi.

Rốt cục có một đêm nọ,

sau khi

bị

Hạ Dật

dạng chân ở trên người anh,

miễn cưỡng làm ngất đi, anh

bỗng nhiên hiểu ra sự khác biệt.

Trước đây

khi anh còn

chiếm

thế

chủ động, căn cứ

vào hình hình thân thế muốn dừng bất cứ lúc nào cũng được. Nhưng sau đó không còn như thế nữa, anh

bị một người

đè ngã lên

giường, thế là người nắm giữ quyền chủ động đã

trở thành hai vị kia, cho nên bọn họ làm hết sức nghiền ép anh. Đồng thời,

vì anh

cùng xảy ra

quan hệ với

hai người, thời gian

một đêm

cứ thế dài ra, một người làm hơn vài lần

thì

một người

khác tất

nhiên

sẽ làm ít đi mấy lần, hai vị tranh nhau thì làm sao một đêm không dài cho được

Lục Tiêu nghĩ từ nay về sau không thể ngồi chờ chết như thế nữa.



nhìn dáng vẻ của

Hạ Dật, có ý nếu

hôm nay không ở

đây

làm

với y,

thề không bỏ qua.

Nghĩ đến đây, Lục Tiêu tay

dùng sức, lúc

Hạ Dật không chút đề phòng, trong nháy mắt đảo ngược tình thế, đặt

người

dưới thân.

Hạ Dật không

ngờ bị

đẩy ngã trên mặt đất, trợn to mắt, dường như

bị tình thế

lúc này

làm

cho

y

có mơ màng. Nhưng đối phương rất nhanh đã

bình thường trở lại, chợt đánh rắn

tùy côn

(thuận theo tình thế), đưa tay ôm lấy cổ

anh, ngửa đầu cùng anh

hôn môi.

Nửa người trên của Hạ Dật gần như

hoàn toàn dính vào, nhiệt độ

cơ thể

xuyên qua lớp áo mỏng, tay còn không hết hi vọng



bắt

lấy

phía dưới

của anh.

Lục Tiêu vốn đã

bị khi nãy đối phương xoa xoa có chút động tình, bây giờ vừa cùng quấn quýt với Hạ Dật, lại bị lấy chỗ yếu, cơ thể lại càng

có phản ứng.

Đến khi

Hạ Dật đã sớm lưu loát cởi sạch những vướng bận phía dưới, một chân dài câu lên

eo anh, bên đùi quanh năm không gặp ánh nắng

nên

da thịt có vẻ trắng xám bởi một động tác

này mà

lộ

ra hết

bên ngoài. người đàn ông hô hấp dồn dập

không ít, khóe mắt cũng có chút đỏ lên, nhìn vào

ánh mắt của anh,

không hề

che giấu khát cầu: “… Tiểu Lục, thượng tôi.”

Lục Tiêu liếc

mắt, duỗi hai ngón tay

ra, ung dung xen vào sau huyệt

của

người đàn ông, ngón tay

kìm

lên

vách

ruột mềm mại.

Theo đè lên những vị trí khác nhau mà

nghe được trong miệng Hạ Dật

phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng: “… Tiểu Lục… Ha…… Tôi

muốn cậu…… Vào đi… Vào trong thân thể tôi đi……”

Hạ Dật không giống

Ngụy Tử Tuấn, người đàn ông

này

đối với

cảm giác của cơ thể

mình xưa nay đều

bày

trắng ra không hề che giấu.

Giờ phút này,

Lục Tiêu cũng không sốt ruột, đầu tiên

rút ngón tay ra, để

lên môi

Hạ Dật. Không cần anh

lên tiếng, người đàn ông đã

há miệng,

ngậm lấy ngón tay của anh, cổ họng nóng ướt,

đầu

lưỡi

thô ráp, lưỡi thỉnh thoảng uốn qua da tay, mang theo một trận ngứa ngáy. Đôi môi ngậm lấy ngón tay anh

bị dính nướt bọt càng hồng hào.

Anh rút

ngón tay ra, giữa không trung dây

ra một đường

chỉ bạc, phối hợp

với ánh mắt

tiêu tán rối loạn

của

Hạ Dật

càng thêm

cực kỳ

da^ʍ mị.

Khi ngón tay

anh

lần thứ hai xoa tiểu huyệt của người đàn ông, đối phương tự giác nâng

hai chân lên, co lên

trước ngực, càng hoàn toàn lộ ra cái miệng nhỏ phía sau.

Lục Tiêu hôn lên trán đối phương, đồng thời

xen

hai ngón tay vào tiểu huyệt của đối phương, cách thành trực tràng, mò đến tuyến tiền liệt ở ngoài

thành ruột. Đây đều nhờ vào ưu thế của việc làm bác sĩ, Lục Tiêu nghĩ chút gì đó,

rồi

dùng ngón trỏ đè

lên nơi này, từ trên xuống dưới mà đè ép thành ruột.

Hạ Dật bị này nhấn một cái, phát sinh rên lên một tiếng, khắp toàn thân đột nhiên căng thẳng, liên quan thành ruột cũng gấp kịch co rút lại.

Lục Tiêu một tay xoa bóp vòng eo

của

người đàn ông, ổn định thân thể đối phương, ngón tay không nhanh không chậm ở bên trong tiếp tục đè ép, đến khi

làm cho

cả người

Hạ Dật run rẩy, dương v*t phía trước cũng cao cao dựng đứng lên, khe nhỏ

không ngừng chảy ra bạch trọc.

“Tiểu Lục… Tiểu Lục……” Giọng người đàn ông run lên

gọi anh, mắt híp

tạo thành một cái khe, cơ

thể cũng

vì kí©h thí©ɧ hồng lên “A… Tôi

muốn… Cho tôi……”

“Được.” Lục Tiêu nói rồi, bỗng tăng thêm sức tay.

Hạ Dật cất một tiếng nghẹn ngào, cơ

thể không kìm

chế

được

nảy

lên, ngón chân vì kích động mà cong lên, bị kí©h thí©ɧ đến

kɧoáı ©ảʍ ở

tuyến tiền liệt, cứ như vậy



bắn ra. Cùng lúc đó,

sau huyệt

người đàn ông

mạnh mẽ co rút bao xoắn lấy

ngón tay của anh, giống như muốn miễn cưỡng nuốt xuống

lấy thứ bên trong.

Hạ Dật qua cao trào, ánh mắt mơ hồ, ngực không

kìm

được phập phồng, đuôi mắt

vô cùng xinh đẹp.

Lục Tiêu cúi đầu, đã thấy

lòng bàn tay bị dịch ruột non rỉ ra thấm vào, ướt một mảnh.

Cả người Hạ Dật còn chìm đắm trong dư vị

cao trào, hồi

lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.

Thêm Bình Luận