Chương 1: Chắc không phải là minh hôn đâu nhỉ?

Mười hai giờ đêm, ngày mười sáu tháng sáu.

Giờ âm, tháng âm, năm âm.

Nhà họ Lục cử người đến đón dâu.

Thẩm Hạ Hạ làm theo yêu cầu của nhà họ Lục, mặc váy cưới màu đen ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.

Thẩm Minh Hán, Chung Thái Vân và Thẩm Nhân Ninh ngồi ở bên cạnh Thẩm Hạ Hạ, sẵn sàng chào đón người nhà họ Lục bất cứ lúc nào.

Nhà họ Lục đã yêu cầu rằng trong nhà không được có bất kỳ ngọn đèn nào khi đón dâu, cho nên mấy người bọn họ đều ngồi trong màn đêm tối đen như mực.

Tất cả đều yên tĩnh, ngoài cửa sổ im lặng đến đáng sợ, thỉnh thoảng vọng tới tiếng mèo kêu làm cho bọn họ rùng mình.

Trên mặt Thẩm Nhân Ninh lộ rõ sự mỉa mai: “Giờ âm tháng âm năm âm, nhà họ Lục thật biết chọn ngày, chắc không phải là minh hôn đâu chị nhỉ, phải gả cho một người đã chết thì tội chị lắm.’’

Thẩm Hạ Hạ nhướng mày, buồn bực hừ một tiếng: “Chuyện này không phải là nhờ ơn mấy người sao?”

“Chị à, chị đang nói gì vậy, nhà họ Lục dù gì cũng là gia đình giàu có, chị được gả vào một gia đình như vậy cũng là phúc đức lắm rồi.’’ Thẩm Nhân Ninh khẽ nhếch môi: "Chị nên cảm ơn mọi người mới phải.”

Thẩm Hạ Hạ cười lạnh một tiếng: “Phúc đức như vậy, chi bằng giữ lại cho cô đi.”

Nói xong đã có ý muốn kéo tấm vải đen mỏng trên đầu xuống.

Chung Thái Vân ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng ngăn cản: “Cưới xin không phải chuyện đùa, hai bên đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, bây giờ có hối hận cũng đã muộn.’’

Thẩm Nhân Ninh khẽ mỉm cười: “Chị yên tâm đi, nếu sau này chị bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài thì có thể đến nhà họ Cố tìm tôi. Biệt thự nhà họ Cố rất lớn, phòng cho người giúp việc cũng rất nhiều, tôi có thể để lại cho chị một phòng.’’

Thẩm Hạ Hạ liếc xéo Thẩm Nhân Ninh một cái, thản nhiên nói: “Được thôi, nhưng tôi e là cô vừa gả qua đã khắc chết cả nhà họ Cố, khiến tôi không có phúc đức để hưởng.”

“Chị!’’ Thẩm Nhân Ninh đè nén lửa giận trong lòng, trên mặt nở nụ cười: “Tôi biết là chị ghen tị với tôi, tôi được gả vào nhà họ Cố làm thiếu phu nhân, còn chị chỉ có thể gả cho một người không rõ sống chết.’’

Đáy mắt Thẩm Hạ Hạ hiện lên ý cười: “Ai gả cho người chết còn chưa chắc đâu.”

Thẩm Minh Hán ở bên cạnh khuyên nhủ: “Hôm nay là ngày vui của Hạ Hạ, hai đứa đừng tranh cãi nữa, người nhà họ Lục sẽ tới đây sớm thôi.”

Năm đó, Lục Cảnh Sâm của nhà họ Lục có hôn ước với Thẩm Nhân Ninh, Cố Duyên Thâm của nhà họ Cố mới là người đính hôn với Thẩm Hạ Hạ.

Nhìn thấy cha mẹ Lục Cảnh Sâm đồng loạt qua đời để lại mình Lục Cảnh Sâm với bệnh tật quấn thân, anh trở thành người ngoài trong chính nhà họ Lục, còn Cố Duyên Thâm trở thành người thừa kế của nhà họ Cố giàu sang.

Mẹ kế Chung Thái Vân đã cưỡng ép thay đổi hôn sự của họ, dùng mười triệu tiền sính lễ của nhà họ Lục làm của hồi môn cho Thẩm Nhân Ninh.

Thẩm Hạ Hạ đã tính qua bát tự của Thẩm Nhân Ninh và Cố Duyên Thâm.

Đại kỵ, tương khắc.

Nhiều địa chi hình trùng nhau ảnh hưởng đến cung Phu Thê, nếu hai người bọn họ kết hôn, nhẹ thì táng gia bại sản, nặng thì nhà tan cửa nát.

Trước đây Thẩm Hạ Hạ đã từng cảnh báo bọn họ, nhưng đều bị bọn họ coi là ghen tị.

Quên đi, lời hay ý đẹp sao khuyên nổi đám quỷ tha ma bắt.

***Mong mọi người bình luận và vote để em có động lực dịch tiếp ạ (˶˃ ᵕ ˂˶)