Chương 12: Hổ không gầm lại tưởng là Hello Kitty

Nhìn vẻ mặt Lục Tuyết Chi lộ rõ sự khó xử không muốn nói tiếp, Thẩm Hạ Hạ gặng hỏi: “Con và Lục Cảnh Sâm thì sao?”

Lục Tuyết Chi giơ ra năm ngón tay, ấp a ấp úng: “Năm, năm mươi nghìn.”

Năm mươi nghìn?

Có vẻ như Lục Cảnh Sâm sống ở nhà họ Lục bị bắt nạt không ít, thậm chí còn bị cắt xén chi phí sinh hoạt.

Năm mươi nghìn tệ đối với người bình thường chắc chắn là rất nhiều, nhưng ở nhà họ Lục, số tiền này chỉ đủ cho Lục Cảnh Sâm uống trà chiều mà thôi.

Điều này có nghĩa là Thẩm Hạ Hạ cô không được một xu.

Cô còn phải ở lại ngôi nhà này ít nhất tám năm nữa.

Cần rất nhiều tiền và pháp khí để phá giải trận pháp, cũng như là bùa chú trong phòng.

Bây giờ cô phải cố gắng tiết kiệm tiền, bằng không cô và Lục Cảnh Sâm thật sự sẽ chết ở đây mất.

Nếu cô lén lút đi tìm Lục Minh Học, Lục Minh Học nhất định sẽ dùng thân phận bề trên của mình để đè ép cô.

Cuối cùng có thể không nhận được gì, còn phải ăn mắng một trận.

Điều quan trọng nhất là cô muốn cả nhà họ Lục biết rằng Thẩm Hạ Hạ không phải người dễ bị bắt nạt.

Thẩm Hạ Hạ quyết định nhân lúc đến giờ ăn tối, khi bà cụ Lục cũng có mặt ở đây để đề cập đến vấn đề này, bà thương Lục Cảnh Sâm như vậy, nhất định sẽ giúp họ lấy lại công đạo.

Trong bữa tối, mọi người vừa mới ngồi xuống.

Thẩm Hạ Hạ ân cần rót cho Lục Minh Học một chén trà: “Chú hai, tiền sinh hoạt của mỗi nhà là năm triệu một tháng sao?”

Từ khi Thẩm Hạ Hạ cứu Tây Tây, cô bé đã trở thành fan nhí của Thẩm Hạ Hạ, lúc này cô bé bèn lớn tiếng trả lời: “Chị Hạ Hạ, mẹ em nói mỗi tháng chúng ta có năm triệu.”

“Tây Tây!” Lục Tuyết Chi ra hiệu cho Tây Tây im lặng.

Sắc mặt Lục Minh Học lúng túng: “Hạ Hạ, vấn đề này ăn tối xong chúng ta hẵng nói tiếp được không?”

Hạ Hạ bật cười: “Nghe nói nhà chú với nhà chú ba mười triệu, cô và Tây Tây năm triệu, sao đến con với Cảnh Sâm thì chỉ còn lại năm mươi nghìn?”

Nghe được lời này, người không vui đầu tiên chính là Lục Tĩnh Xuyên.

Lục Tĩnh Xuyên khịt mũi, tức giận nói: “Chị nhanh như vậy đã nhắm vào tài sản của nhà họ Lục chúng tôi, đừng quên chị chỉ là con dâu bị nhà họ Lục chúng tôi mua về.”

Thẩm Hạ Hạ cười lạnh: “Mua vợ? Mua thế nào vậy?”

Lục Tĩnh Xuyên rất không khách khí nói: “Đó không phải là sính lễ đính hôn mười triệu của chị sao?”

“Tốt, rất tốt. Trong mắt cậu, sính lễ chính là tiền mua vợ phải không?” Thẩm Hạ Hạ liếc nhìn người nhà họ Lục đang có mặt: “Vậy sau này khi cậu kết hôn nhất định đừng cầm sính lễ của nhà họ Lục nhé. Nếu cậu dám lấy, tôi sẽ nói với tất cả mọi người vợ cậu là được mua về.”

Là hậu bối có triển vọng nhất nhà họ Lục, Lục Tĩnh Xuyên nhất định phải liên hôn gia tộc.

Vợ cậu ta không giàu sang thì cũng phú quý.

Không thể không có sính lễ được, hơn nữa sính lễ không được phép qua loa.

Lục Tĩnh Xuyên nghẹn họng nói: “Chị!”

Lục Tuyết Ny liếc nhìn Thẩm Hạ Hạ: “Thẩm Hạ Hạ, chị đừng có quá phận. Anh Cảnh Sâm bị liệt rồi còn đau ốm quanh năm, bình thường anh ấy muốn tiêu tiền cũng không được. Tôi thấy chị chỉ là kẻ tham lam mà thôi.”

Lời vừa nói ra.

“Bốp” một tiếng, một cái tát nặng nề giáng xuống mặt Lục Tuyết Ny.

Thẩm Hạ Hạ ngoài cười trong không cười: “Kính già, yêu trẻ là đức tính truyền thống của nhà họ Lục. Tôi là chị dâu của cô, cô lại dám gọi thẳng tên tôi, còn vu khống tôi nữa, cái tát này là dạy cho cô một bài học.”

Lục Tuyết Ny là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Lục. Từ nhỏ cô ta đã lớn lên trong sự nuông chiều, chưa từng bị ai tát bao giờ.

Cô ta đang định đứng dậy để đánh trả.

“Tất cả đều im miệng hết cho bà!” Bà cụ Lục đập bàn, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Bầu không khí trong toàn bộ phòng bếp giảm xuống tới mức âm độ chỉ trong nháy mắt.

Bà cụ Lục liếc nhìn Lục Minh Học bằng ánh mắt tức giận: “Minh Học, sao lại như vậy? Nhà họ Lục chúng ta có tài sản mấy trăm tỷ, sao mỗi tháng con chỉ đưa cho Cảnh Sâm số tiền sinh hoạt ít ỏi đến thế?”

“Còn bọn con!” Lão phu nhân chỉ vào anh chị em Lục Tĩnh Xuyên: “Nếu bọn con dám nói chuyện với chị dâu mình như vậy nữa, đừng trách bà nội không khách sáo.”