Chương 14: Còng tay và roi da để làm gì vậy?

Nhưng mà anh còn chưa nói xong, Thẩm Hạ Hạ đã nhanh nhẹn đẩy xe lăn về phía phòng tân hôn.

A Huy ở sau lưng cảm động đến khóc rống lên: “Thật tốt quá, thiếu gia có thể cưới được người phụ nữ dịu dàng đức hạnh như thiếu phu nhân, chắc chắn là được tổng giám đốc Lục và phu nhân trên trời phù hộ cho rồi.”

Vào đến phòng, còn chưa khóa cửa, Thẩm Hạ Hạ đã đỡ Lục Cảnh Sâm lên giường, chậm rãi tới gần Lục Cảnh Sâm, vẻ mặt quyến rũ: “Chồng ơi, chúng ta sinh một đứa đi.”

“Em đã tính bát tự của chúng ta rồi, con chúng ta sẽ cực kì xinh đẹp giỏi giang, tương lai chắc chắn là một thiên tài.”

Hay, hay lắm, kẻ lừa đảo này quả nhiên là muốn mẹ quý nhờ con để củng cố địa vị của mình trong nhà họ Lục.

Lục Cảnh Sâm gỡ cái móng heo của Thẩm Hạ Hạ ra, ánh mắt tối sầm: “Cô nằm mơ đi!”

Thẩm Hạ Hạ nhếch miệng cười, lông mày hơi nhướng lên: “Bây giờ em có bằng lái rồi đấy.”

Thực ra trong lòng Thẩm Hạ Hạ cực kỳ xấu hổ, chỉ là đối mặt với chuyện hệ trọng trước mắt, cô cũng chẳng quan tâm đến lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.

Thẩm Hạ Hạ vừa cởϊ qυầи áo, vừa tới gần Lục Cảnh Sâm: “Một đứa thôi, chỉ cần một đứa là được rồi.”

Lục Cảnh Sâm túm lấy cổ áo Thẩm Hạ Hạ, đẩy cô ra.

Cô quên mất, tuy Lục Cảnh Sâm bị liệt, nhưng lực tay anh lại rất lớn.

Thẩm Hạ Hạ đau đớn gượng dậy, định dùng bùa khống chế anh, vậy thì anh sẽ không phản kháng được.

Nhưng mà, loại chuyện này còn phải dựa vào chỗ ấy của Lục Cạnh Sâm có phản ứng hay không, nếu không thì cô cũng chẳng làm gì được.

Nghĩ vậy, Thẩm Hạ Hạ vô thức liếc nhìn đũng quần Lục Cảnh Sâm.

“Cô nhìn cái gì đấy hả?” Lục Cảnh Sâm tức giận với cái gối đặt lên đùi: “Đúng là vì tiền, cái gì cô cũng làm được nhỉ.”

Đàn ông nhìn thấy phụ nữ gợi cảm có phản ứng là bản năng rồi, cô không tin Lục Cảnh Sâm có thể chống lại bản năng cơ thể được.

Xem ra vẫn phải động tay động chân một chút.

Thẩm Hạ Hạ cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, cô vẫn mặc quần áo mang từ đạo quán về, đúng là không gợi cảm cho lắm.

Cô nhìn sang tủ quần áo bên cạnh, nghe người giúp việc nói, họ đã để không tí quần áo bên trong.

Quả nhiên, bên trong có rất nhiều loại nội y gợi cảm, thậm chí còn có mấy thứ đồ kỳ quái mà Thẩm Hạ Hạ không hiểu được.

Xem ra nhà họ Lục cũng lo lắng cho chuyện sinh hoạt vợ chồng của hai người họ.

Thẩm Hạ Hạ tò mò cầm lấy một cái còng tay: “Cái này để làm gì vậy? Sao trên còng tay lại có lông?”

Sau đó lại liếc sang cái roi da bên cạnh: “Đây là cái gì? Nếu Lục Cảnh Sâm phản kháng thì còng tay anh ta lại rồi đánh hả?”

“Thế cũng bạo lực quá đi mất.” Thẩm Hạ Hạ cau mày, trả cái còng tay trở lại chỗ cũ.

Thẩm Hạ Hạ chọn một chiếc váy ngủ màu đen gợi cảm, đây đã là bộ kín đáo nhất trong tủ rồi, cũng là bộ duy nhất nằm trong giới hạn chấp nhận được của Thẩm Hạ Hạ hiện tại.

Thẩm Hạ Hạ vốn có bóng ma tâm lý với lực cánh tay kinh người của Lục Cảnh Sâm.

Cô quyết định vẫn lấy cái còng tay trong tủ quần áo ra, dùng bùa Bất Động khống chế Lục Cảnh Sâm, nhanh chóng còng tay người đàn ông đang nằm trên giường lại rồi giải bùa.

Khi Lục Cảnh Sâm tỉnh táo lại thì phát hiện ra hai tay mình đã bị còng lại trên đầu giường, ánh mắt hung ác, trầm giọng rít lên: “Thẩm Hạ Hạ! Mau thả tôi ra.”

Thẩm Hạ Hạ vung vẩy cái roi da trong tay: “Tốt nhất là anh nên ngoan ngoãn, bằng không đừng trách tôi không khách sáo.”

Thẩm Hạ Hạ tiến lại gần Lục Cảnh Sâm với vẻ mặt kiên định.