Chương 15: Người trẻ tuổi thích chơi lớn

Bất ngờ “ầm” một cái, cửa bị mở ra.

“Hạ Hạ, mau ra xem kìa, nhà mẹ đẻ của con…”

Lục Tuyết Chi vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cảnh tượng ái muội kiều diễm đầy kí©ɧ ŧìиɧ trước mắt, bà ấy nuốt nước miếng, cứng đờ người tại chỗ.

Một lát sau mới nói được nốt câu: “...tới rồi.”

Nhà mẹ đẻ? Cô làm gì có nhà mẹ đẻ, đó chỉ là một lũ quỷ hút máu mà thôi.

Vô sự không lên điện Tam Bảo, không biết bọn họ lại nảy ra mưu sâu kế hiểm gì đây.

“Vâng ạ, con ra ngay đây.” Thẩm Hạ Hạ đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lục Tuyết Chi ho khan, chỉ chỉ bộ đồ Thẩm Hạ Hạ đang mặc trên người.

Lúc này, Thẩm Hạ Hạ mới nhớ tới mình đang mặc váy ngủ ren gợi cảm, mặt cô đỏ bừng lên trong nháy mắt, vội vàng trùm một cái áo khoác dài lên rồi đi xuống cùng với Lục Tuyết Chi.

Nhưng cô lại quên mất Lục Cảnh Sâm vẫn đang bị còng tay trên giường.

Trông thấy Thẩm Hạ Hạ tới, Chung Thái Vân đưa thiệp mời trong tay cho cô với vẻ mặt xem thường: “Ngày mốt là đám cưới của Nhân Ninh, nhớ tới tham gia đấy.”

Trước ngày cưới một ngày mới mời, bọn họ không nể mặt cô, cũng không nể mặt nhà họ Lục.

“Muộn thế này mới tới đưa thiệp mời.” Thẩm Hạ Hạ càu nhàu một tiếng: “Cho dù mấy người không đếm xỉa đến tôi, thì cũng phải nể mặt nhà họ Lục chứ.”

Chung Thái Vân nhướng mi: “Hừ! Cô là cái thá gì chứ, nếu không phải Nhân Ninh lương thiện, nhất định phải để người là chị như cô đến nhìn con bé về nhà chồng mới yên tâm, tôi cũng chẳng muốn mời cô với thằng chồng què quặt của cô đến đâu, thật đáng xấu hổ.”

“Nhà họ Cố cũng chẳng thua kém gì nhà họ Lục, Cố Duyên Thâm là người kế thừa gia nghiệp chân chính của nhà họ Cố, thằng chồng què quặt của cô làm sao mà so sánh được với thằng bé, tôi đến mời vợ chồng cô đã là nể mặt lắm rồi.”

Thẩm Hạ Hạ là người hiểu Thẩm Nhân Ninh nhất.

Con nhỏ này ngoài mặt như hoa trắng nhỏ thuần khiết đáng yêu, điềm đạm lương thiện, nhưng trong lòng lại bày mưu tính kế không từ thủ đoạn.

Cô ta luôn giẫm lên Thẩm Hạ Hạ để làm nền cho mình, tìm cảm giác tồn tại trên người Thẩm Hạ Hạ.

Lúc nhỏ cô bị đánh, hầu như đều là do Thẩm Nhân Ninh đứng sau xui khiến.

Bây giờ dồn hết tâm tư để được gả vào nhà họ Cố quyền quý, làm sao cô ta bỏ qua cơ hội khıêυ khí©h trước mặt Thẩm Hạ Hạ được.

Thẩm Hạ Hạ cũng không muốn đến làm bẩn mắt mình, cô từ chối không chút do dự: “Tôi không đi.”

Chung Thái Vân hừ lạnh một tiếng: “Muốn đi hay không tùy cô.”

Chung Thái Vân nói rồi đặt thiệp mời xuống bỏ đi.

Đến lúc Thẩm Hạ Hạ về phòng đẩy cửa ra, trong phòng đã có thêm một cái giường, bà cụ Lục và mấy người nhà họ Lục khác đang nhìn Thẩm Hạ Hạ với vẻ nghiêm trọng.

Lục Minh Học ho khan hai tiếng: “Hạ Hạ, người trẻ tuổi chơi lớn một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng mà cơ thể Cảnh Sâm có thể không được như những người đàn ông khác. Dù con có cần kí©h thí©ɧ thì mọi việc vẫn phải có chừng có mực.”

Chơi? Cô chơi cái gì? Hay là chuyện cô mặc nội y gợi cảm? Nhưng thứ đó không phải là đồ người nhà họ Lục chuẩn bị à?

Huống chi lúc đó chỉ có mình Lục Tuyết Chi nhìn thấy, Thẩm Hạ Hạ nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Lục Minh Học nói tiếp: “Con còng tay Cảnh Sâm lại rồi ra ngoài, Cảnh Sâm vì giãy dụa muốn thoát khỏi còng tay mà suýt nữa ngã xuống đất, nếu cứ tiếp tục như vậy, không chừng từ liệt nửa người thành liệt cả người luôn đấy.”