Chương 17: Đám cưới của Thẩm Nhân Ninh

Thẩm Nhân Ninh mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, trên cổ đeo một chiếc vòng bằng ngọc lục bảo rất bắt mắt.

Thẩm Hạ Hạ liếc nhìn Thẩm Nhân Ninh, khí đen giữa hai hàng lông mày của cô ta đã nồng đậm hơn và phạm vi bao trùm cũng rộng hơn trước.

Ngay cả trên người chú rể Cố Duyên Thâm cũng bắt đầu xuất hiện một ít.

Chung Thái Vân và Thẩm Nhân Ninh suýt không nhận ra Thẩm Hạ Hạ.

Quá nổi bật, trước kia hai người cũng không phát hiện ra Thẩm Hạ Hạ lại đẹp đến như vậy.

Mà Lục Cảnh Sâm đằng sau Thẩm Hạ Hạ càng làm cho bọn họ khϊếp sợ hơn.

Người đàn ông mắt to mày rậm, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt như tượng tạc, trên người là bộ âu phục được cắt may vừa vặn, tôn lên hình tượng của một quý ông sang trọng.

Dù ngồi trên xe lăn, nhưng vẫn không thể che giấu vóc người cao ráo của anh.

Để mà so sánh với anh thì chú rể Cố Duyên Thâm vốn đẹp trai lại bị lu mờ đi không ít.

Nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, trong lòng Thẩm Nhân Ninh dâng lên một chút hối hận.

Cô ta cau mày: “Không phải người ta đồn rằng Lục Cảnh Sâm là một tên vừa bệnh tật vừa xấu xí à? Người thật sao lại đẹp trai như vậy chứ?”

Chung Thái Vân hừ lạnh một tiếng: “Đẹp trai hơn nữa thì cũng chỉ là tên bệnh tật vô dụng phải ngồi xe lăn, so với Cố Duyên Thâm á, chỉ có kém xa.”

Đúng vậy, tóm lại vẫn là tàn tật.

Tâm trạng Thẩm Nhân Ninh thoáng cái đã tốt lên.

Trước buổi lễ.

Người chủ trì bắt đầu đọc: “Của hồi môn của nhà họ Thẩm là hai mươi triệu triệu nhân dân tệ, hai cửa hàng, một căn biệt thự, cùng một món bảo vật quý hiếm.”

Trong hai mươi triệu ấy, có mười triệu là sính lễ mà nhà họ Lục tặng cho Thẩm Hạ Hạ, mười triệu còn lại do vợ chồng Thẩm Minh Hán bỏ ra, gần như đã moi móc hết của cải nhà họ Thẩm.

Hai mươi triệu không là gì với một gia tộc giàu có, nhưng đối với người trong giới như nhà họ Thẩm mà nói, đây vẫn là một số tiền không nhỏ.

Đây chính là phân đoạn mà Chung Thái Vân cố tình thêm vào, để mọi người thấy được con gái bà ta ưu tú cỡ nào, được gả cho người xuất sắc nhường nào.

“Trời, nhà họ Thẩm chơi lớn thật đấy, gả con gái mà cũng bỏ ra nhiều tiền như vậy.”

“Đúng đúng, thật sự là nở mày nở mặt, cho con gái đủ tự tin.”

“Sinh ra ở gia đình như vậy tốt thật đấy.”

Những vị khách trong bữa tiệc bàn tán sôi nổi, đồng thời trao cho cô dâu ánh nhìn hâm mộ.

Thẩm Nhân Ninh kiêu ngạo như một con thiên nga, thỉnh thoảng còn không quên khinh thường liếc nhìn Thẩm Hạ Hạ một cái.

Kế tiếp là thời điểm đọc danh sách sính lễ của nhà họ Cố.

Nhà họ Cố vẫn luôn giữ bí mật nghiêm ngặt về chuyện này, nhà họ Thẩm trèo cao, Chung Thái Vân cũng không dám hỏi nhiều. Bà ta sợ hỏi nhiều sẽ làm cho nhà họ Cố cảm thấy bọn họ là phường hám lợi.

Dù sao hình tượng của Thẩm Nhân Ninh vẫn luôn là một tiểu thư dịu dàng hiền lành, đi theo con đường tình yêu thuần khiết, không trộn lẫn với bất kỳ lợi ích gì, cô ta chỉ đơn thuần thích Cố Duyên Thâm thôi.

Ngược lại Thẩm Nhân Ninh từng bí mật hỏi Cố Duyên Thâm mấy lần, Cố Duyên Thâm chỉ nói là đã chuẩn bị cho cô ta một bất ngờ, bây giờ vẫn chưa thể nói ra.

Có những lời này, Chung Thái Vân dần yên tâm, nhà họ Cố chắc chắn đã chuẩn bị một sính lễ hoành tráng rồi.

Chung Thái Vân vốn chỉ định cho của hồi môn là mười triệu cộng thêm một căn nhà, nhưng sợ đến lúc đó lại chênh lệch quá nhiều so với sính lễ của nhà họ Cố, nên bà ta mới tăng thêm mười triệu, hai cửa hàng và một căn biệt thự, toàn bộ tài sản của nhà họ Thẩm gần như đều đã ở đây.

Người chủ trì liếc nhìn danh sách sính lễ, cau mày không biết có nên tuyên bố hay không, nhất thời yên lặng đứng đơ ra trên sân khấu.