Chương 19: Bát tự không hợp, thương tổn người nhà

Lâm Hà Vi là một người mê tín, trước đó bà đã tìm người tính toán bát tự của ba người bọn họ nên cũng biết số mệnh Thẩm Nhân Ninh và Cố Duyên Thâm tương khắc, đại kỵ.

Chỉ là con trai lớn rồi không nghe lời mẹ, Cố Duyên Thâm không chỉ nói những thứ này đều là mê tín mà còn nằng nặc đòi cưới Thẩm Nhân Ninh.

Lâm Hà Vi rất không hài lòng với cuộc hôn nhân này.

Việc liên hôn với nhà họ Cố là Chung Thái Vân và Thẩm Nhân Ninh phí hết tâm tư mới có được, trước khi hôn lễ diễn ra cả hai đã đi lĩnh chứng, miếng thịt béo bở như nhà họ Cố này hai mẹ con bọn họ đương nhiên không nỡ vứt bỏ.

Hơn nữa, bị từ hôn trước mặt nhiều bà con dòng họ như vậy là một chuyện vô cùng nhục nhã.

Sau này Thẩm Nhân Ninh còn mặt mũi đâu để mà làm người.

Chung Thái Vân chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi, vậy thì nghe theo ý của bà thông gia, tiền tiệc rượu nhà chúng tôi mời. Thứ Nhân Ninh yêu là con người của Duyên Thâm, con bé không hề có ý đồ gì với tài sản của nhà họ Cố, sau này gả đến đó, mong rằng bà thông gia sẽ yêu thương Nhân Ninh nhiều hơn một chút.”

Tiền cũng bỏ ra rồi, Chung Thái Vân đương nhiên phải khiến hình tượng hiền lành đơn thuần của Thẩm Nhân Ninh vững chắc hơn, đồng thời lôi kéo Lâm Hà Vi để cuộc sống về sau của Thẩm Nhân Ninh được trải qua yên ổn.

Mẹ con Chung Thái Vân bất chấp khó khăn, tiếp tục thúc đẩy tiến hành buổi hôn lễ.

Khâu nghi thức cuối cùng, là chú rể và cô dâu trao nhẫn cho nhau.

Cố Duyên Thâm vừa định đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Thẩm Nhân Ninh.

Lâm Hà Vi dưới sân khấu bất ngờ ngất xỉu ngã ra đất.

“A! Bên nhà trai có người ngất xỉu!”

Đám người luống cuống tay chân trong nháy mắt, nào là bóp nhân trung, nào là hô hấp nhân tạo.

Lâm Hà Vi không có chút dấu hiệu nào của việc tỉnh lại.

Chỉ có Thẩm Hạ Hạ biết, đây là hậu quả của cuộc hôn nhân gượng ép này.

Bát tự không hợp, thương tổn người nhà.

Bát tự của Lâm Hà Vi tương đối yếu, dĩ nhiên là người bị hại đầu tiên.

Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.

“Để tôi!”

Thẩm Hạ Hạ bước nhanh đến bên người Lâm Hà Vi, lấy ra một lá bùa từ trong túi xách, đốt thành tro bụi, hòa vào nước rồi đút cho Lâm Hà Vi uống từ từ.

Lâm Hà Vi lúc này mới chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy Thẩm Hạ Hạ liền vô cùng vui mừng: “Là con cứu cô à Hạ Hạ, thật đáng tiếc khi Duyên Thâm không cưới được con.”

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Nhân Ninh lúc xanh lúc trắng.

“Cảm ơn em đã cứu mẹ tôi.” Cố Duyên Thâm ngước mắt lên cảm ơn Thẩm Hạ Hạ.

Thẩm Hạ Hạ lôi một tấm danh thϊếp ra đưa cho Cố Duyên Thâm: “Lần này tôi miễn phí cho anh, sau này gặp chuyện thì tới tìm tôi, tôi sẽ cho anh ưu đãi.”

Ánh mắt Lục Cảnh Sâm bên cạnh trở nên u ám, người phụ nữ này lại còn bàn chuyện làm ăn ở hôn lễ, đối phương còn là em rể cô đấy.

Mặc dù bùa chú Thẩm Hạ Hạ mang theo đã không còn nhiều, nhưng trong tương lai nhà họ Cố nhất định sẽ khiến Thẩm Hạ Hạ kiếm được một món tiền lớn.

Cuộc mua bán này không hề thua thiệt.

******

Buổi tối, Thẩm Hạ Hạ và Lục Cảnh Sâm ngồi xe về nhà.

Trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư.

A Huy liếc thấy một người phụ nữ kỳ lạ ở ven đường.

A Huy khẽ cau mày chỉ về phía người phụ nữ: “Đây không phải là cô cả nhà họ Tưởng, Tưởng Giai Âm sao? Sao cô ấy lại đi một mình vào đêm khuya thế này? Tư thế cũng rất kỳ lạ.”

Thẩm Hạ Hạ nhìn theo hướng ngón tay A Huy chỉ.

Người phụ nữ này có vẻ ngoài hơn hai mươi, khuôn mặt xinh xắn, dáng người đầy đặn, cô ấy có mái tóc ngắn ngang tai và mặc một chiếc váy bó sát màu trắng.