Chương 2: Đoàn đón dâu màu đen

Mười năm trước, Thẩm Nhân Ninh lâm bệnh nặng.

Chung Thái Vân và Thẩm Minh Hán đã mời một vị đại sư đến làm phép, cưỡng ép thay đổi số mệnh của Thẩm Nhân Ninh và Thẩm Hạ Hạ.

Lại đưa Thẩm Hạ Hạ đến đạo quán tu luyện, hòng cầu phúc giữ mạng cho cô em Thẩm Nhân Ninh.

Cũng may mà Thẩm Hạ Hạ gặp được một sư phụ tốt.

Sư phụ đã tính toán ra số mệnh của Thẩm Hạ Hạ sau khi bị thay đổi, ba mươi tuổi sẽ trải qua nạn lớn.

Chỉ khi gả cho quý nhân có sao tử vi Long Đức, ở bên cạnh anh ta ít nhất tám năm, vượt qua được kiếp nạn ở tuổi ba mươi thì nửa đời sau Thẩm Hạ Hạ mới có thể vô lo vô nghĩ.

Điều này có nghĩa là trong khi cô duy trì cuộc hôn nhân kéo dài tám năm của mình, thì cũng phải đảm bảo an toàn cho Lục Cảnh Sâm.

Cô đã tính qua bát tự của Lục Cảnh Sâm.

Nghiêng về Nhật Chủ Vượng, trời sinh thể chất tốt lại sống thọ, anh sẽ sống ít nhất một trăm tuổi.

Quan sát thấy sao Hỷ Thần sáng chói, địa vị và quyền lực không thể bị phá hoại.

Mệnh Hỏa, Nhật Chủ Vượng, gặp vượng Kim.

Trăm năm khó thấy số mệnh phú quý như vậy, trong hàng trăm triệu người hiếm có được một người.

Điều quan trọng nhất là mang đến tài lộc cho Thẩm Hạ Hạ một cách mạnh mẽ.

Đây cũng là lý do khiến cô bằng lòng gả vào nhà họ Lục.

Mười hai giờ đêm, đoàn xe rước dâu của nhà họ Lục đúng giờ dừng lại trước cửa nhà họ Thẩm.

Chiếc xe cưới màu đen được trang trí bằng những bông hoa đen trắng, ai không biết lại tưởng đây là một chiếc xe tang.

Trong đêm tối trăng đen gió lộng, cộng với đoàn xe tối tăm này và những cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua, khiến người ta không lạnh cũng phải rùng mình.

Điều khiến người ta sợ nhất chính là, những người nhà họ Lục đến đón dâu nhưng lại mặc quần áo và cầm ô màu đen.

Nhóm người xuống xe chỉnh tề, lần lượt đứng thành hàng.

Tất cả đều đồng thanh: “Chào phu nhân.”

Thẩm Nhân Ninh co rúc bên cạnh Chung Thái Vân: “Mẹ, đây không phải minh hôn thì là cái gì? Lục Cảnh Sâm này nhất định là người chết, may mà con không gả.”

Quản gia Phúc Bá tiến lên một bước, cung kính chào Thẩm Hạ Hạ: “Phu nhân, chúng tôi đến đón cô.’’

Người nhà họ Lục không ai đến, chỉ có vệ sĩ và người giúp việc trong nhà.

Thẩm Hạ Hạ khẽ cau mày, chẳng lẽ sư phụ và cô đều tính lầm cả rồi?

Lục Cảnh Sâm là người chết?

“Phu nhân, mời lên xe.” Vệ sĩ mở cửa, mời Thẩm Hạ Hạ lên xe.

Sống hay chết, phải đi nhìn tận mắt mới nói được.

Thẩm Hạ Hạ đang định lên xe, chợt nghĩ tới điều gì đó.

Cô xoay người quay lại bên Chung Thái Vân, vươn tay ra nói: “Trả chiếc vòng cổ ngọc lục bảo mẹ tôi để lại cho tôi.’’

Chung Thái Vân hừ một tiếng, nhướng mày: “Đây là của hồi môn cho Nhân Ninh, cô đừng có mơ.”

Thẩm Hạ Hạ hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Chiếc vòng đó là mẹ tôi để lại cho tôi, bà làm gì có quyền quyết định? Bà không đưa cho tôi thì tôi sẽ không kết hôn nữa.

Chung Thái Vân khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ không chịu thua: “Cô nhớ đến bà nội ở viện tâm thần đi, sau đó hẵng nghĩ xem có nên kết hôn hay không.”

Ánh mắt Thẩm Hạ Hạ trầm xuống, đuôi mắt chếch lên: “Đến lúc đó, bà sẽ cầu xin được trả nó lại cho tôi.”

Nói xong liền theo đoàn xe trở về nhà họ Lục.

***Mong mọi người bình luận và vote để em có động lực dịch tiếp ạ (˶˃ ᵕ ˂˶)