Chương 22: Tưởng Giai Âm bị nhập

Tưởng Giai Âm đang ngồi ở trước bàn ăn sáng, sắc mặt vô cùng tái nhợt, đôi mắt trũng xuống vô hồn, xem ra cô ấy đã bị hút mất không ít dương khí.

Trên chân Tưởng Giai Âm vẫn đeo chiếc giày cao gót màu đỏ kia, nhưng đã không còn nhìn thấy nữ quỷ kia đâu nữa.

Tưởng Giai Âm ăn sáng xong muốn đứng dậy, đột nhiên một bàn tay quỷ dị trồi lên từ dưới đất, nắm lấy mắt cá chân của Tưởng Giai Âm.

“Á!” Tưởng Giai Âm ngã xuống đất.

Bà Tưởng vội vàng đỡ Tưởng Giai Âm dậy, đau lòng nói: “Bé ngoan từ từ đã nào, mẹ bảo con cởi chiếc giày cao gót kia ra đi, sao con vẫn không chịu cởi thế.”

Tưởng Giai Âm lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Không cởi đâu, con thích mang nó.”

Nữ quỷ này đã hoàn toàn thâm nhập vào cuộc sống của Tưởng Giai Âm, hơn nữa còn bắt đầu đe dọa tới sự an toàn tính mạng của cô ấy.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e là Tưởng Giai Âm sẽ bị đoạt xác, sau đó chết vì suy kiệt dương khí.

Thẩm Hạ Hạ cầm vòng tay đưa cho Tưởng Giai Âm.

Tưởng Giai Âm lắc đầu: “Không phải cái này.”

“Ơ, không phải sao? Thật ngại quá, làm mất thời gian của cô, tôi có biết chút ít về huyền học, để tôi tặng cho cô một tấm bùa hộ mệnh xem như đền bù nhé.”

Thẩm Hạ Hạ lấy một tấm bùa hộ mệnh ra đưa cho bà Tưởng: “Cô Tưởng đã nhặt phải đồ không nên nhặt, chọc tới ma quỷ khiến cho sắc mặt ngày càng kém, thần trí ngày càng không rõ, cử chỉ cũng ngày một kỳ quái, thậm chí còn ảnh hưởng đến tính mạng của bản thân. Tốt nhất là nên xua đuổi tà ma sớm nhất có thể, bằng không để thời gian kéo dài sẽ vô phương cứu chữa.”

Sắc mặt bà Tưởng u ám, bà ấy quát lớn: “Con nhỏ lừa đảo này, còn nhỏ mà không chịu học hành cho giỏi, lại đi học cái thói lừa người. Tôi bảo bố Giai Âm cử cả đội lục soát còn không tìm được đồ, cô làm sao có thể tìm được dễ như trở bàn tay, hóa ra là đồ lừa đảo!”

“Giai Âm của chúng tôi chỉ là thích chiếc giày cao gót này mà thôi, bác sĩ tâm lý nói con bé có chứng yêu thích đồ vật mức độ nhẹ, thời gian lâu dài sẽ tự khỏi.”

“Thế mà lại bị cô nói cái gì mà trêu chọc tà ma, cô cố ý muốn bôi xấu danh tiếng của Giai Âm, làm nhục nhà họ Tưởng chúng tôi chứ gì.”

“Tôi nể tình cô là người trẻ tuổi không hiểu chuyện, lần sau để tôi gặp lại cô một lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua dễ như thế đâu!”

Phản ứng của bà Tưởng dữ dội như vậy cũng nằm trong dự đoán của Thẩm Hạ Hạ, dù sao cô bị người khác hiểu lầm cũng không phải một hai lần.

Đã thành thói quen từ lâu rồi.

Thẩm Hạ Hạ để lại lá bùa hộ mệnh ở trên tủ giày, sau đó xoay người rời đi.

Thấy bóng lưng rời đi của Thẩm Hạ Hạ, nữ quỷ đi theo Tưởng Giai Âm nở nụ cười âm hiểm.

Bà Tưởng nhìn con gái ngồi trên ghế sofa ôm chiếc giày cao gót màu đỏ đến không rời tay mà lòng nhói đau.

Tưởng Giai Âm là đứa con gái duy nhất của bà Tưởng và Tưởng Thiên Quang, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, xinh đẹp hoạt bát.

Rất thích vận động.

Hai tuần trước, Tưởng Giai Âm đi leo núi nhặt được một chiếc giày cao gót màu đỏ, đồng thời vứt chiếc vòng tay kia đi.

Kể từ đó, cô ấy yêu thích chiếc giày cao gót kia không buông tay.

Ngay cả lúc ngủ cũng phải ôm nó, không cho phép bất kỳ ai đυ.ng vào.

Nhà họ Tưởng theo chủ nghĩa duy vật, đương nhiên không tin mấy thứ huyền học mê tín này.

Nhà họ Tưởng đã dẫn Tưởng Giai Âm đến rất nhiều bác sĩ tâm lý khác nhau, nhưng họ đều nói chỉ là chứng yêu thích đồ vật thôi.

Điều trị bằng thuốc cộng với sự can thiệp của con người, qua một thời gian ngắn sẽ tốt lên.