Chương 27: Nhà họ Tưởng đến

Mấy ngày nay, tâm trạng của Lục Tĩnh Xuyên rất không tốt.

Chuyện làm ăn với nhà họ Tưởng bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.

Nghe nói trong nhà tổng giám đốc Tưởng xảy ra chút chuyện, ông ấy không có tâm trạng để giải quyết công việc.

Nhà họ Tưởng là đối tác quan trọng của nhà họ Lục, lúc này Lục Tĩnh Xuyên cần phải đứng vững gót chân ở Lục thị, nên chuyện như vậy xảy ra khiến cậu ta rất lo lắng.

Lúc ăn sáng, Tưởng Thiên Quang đã gọi điện thoại cho Lục Tĩnh Xuyên.

Lục Tĩnh Xuyên gấp gáp nhận điện thoại, cậu ta đã chờ cuộc điện thoại này rất lâu rồi.

“Alo, tổng giám đốc Lục, chị dâu Thẩm Hạ Hạ của cậu có ở nhà không? Lát nữa chúng tôi tới tìm cô ấy có việc.”

Chị dâu? Thẩm Hạ Hạ? Lục Tĩnh Xuyên không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Thẩm Hạ Hạ, bình ổn tâm tình nói: “Chị ấy có ở nhà, ông Tưởng có chuyện gì sao?”

“Có chút chuyện, chúng tôi sẽ tới liền.”

Lục Tĩnh Xuyên cúp điện thoại.

“Bộp” một tiếng, cậu ta tức giận đập đôi đũa lên trên bàn.

Ánh mắt u ám: “Chị dâu, chị lại gây ra chuyện gì ở bên ngoài để tổng giám đốc Tưởng gióng trống khua chiêng tìm đến tận cửa rồi? Tôi nói cho chị biết, nếu nhà họ Tưởng vì chị mà cắt đứt quan hệ hợp tác với chúng ta, vậy chị tự mình rời khỏi nhà họ Lục đi!”

Trong lòng Thẩm Hạ Hạ hồi hộp, cô vẫn chưa nói cho nhà họ Tưởng biết thân phận thật của mình.

Sao bọn họ biết được thân phận thật sự của cô, còn tìm tới đây nhanh như vậy?

Với thái độ lần trước của bà Tưởng, không phải là tới tận cửa để mắng cô chứ.

Thẩm Hạ Hạ buông chén đũa trong tay xuống, nói một cách bình tĩnh: “Đúng là tôi có đến nhà họ Tưởng, nhưng tôi cũng không dùng thân phận thật, chẳng biết tại sao bọn họ lại tìm được tới tận cửa.”

“Chuyện ai làm người đó chịu, cậu yên tâm đi, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng do một mình Thẩm Hạ Hạ tôi gánh vác, không liên quan đến các cậu.”

Lục Tĩnh Xuyên liếc xéo Thẩm Hạ Hạ một cái: “Mỗi một lời ăn tiếng nói của chị đều đại diện cho nhà họ Lục, chị gánh vác như thế nào? Nhà họ Lục chúng tôi cưới được một người con dâu như chị đúng là mất mặt mà.”

Lục Minh Học vẫn luôn im lặng, lúc này lạnh lùng lên tiếng: “Hạ Hạ, nhà họ Tưởng là đối tác quan trọng của nhà họ Lục, lần này con làm hơi quá rồi.”

Thẩm Hạ Hạ liếc mắt nhìn Lục Cảnh Sâm một cái.

Anh là người có quan hệ thân thiết nhất với cô, cô hi vọng anh sẽ nói giúp mình một câu.

Lục Cảnh Sâm đang uống thuốc được người giúp việc đưa tới.

Trong lòng Thẩm Hạ Hạ mạnh mẽ bác bỏ, Thẩm Hạ Hạ cô đúng là không có tiền đồ, vậy mà trông cậy vào một tên ma bệnh bị liệt ra mặt cho mình.

Cô mới là người phải bảo vệ Lục Cảnh Sâm kia kìa.

Điều cô không biết chính là.

Lục Cảnh Sâm đang ở một bên nhìn tất cả mọi thứ với ánh mắt lạnh nhạt.

Tốt nhất là Lục Tĩnh Xuyên có thể nhân cơ hội này đuổi cô đi, như vậy thì anh sẽ không phải tự mình ra tay.

Bà cụ thấy vậy vội vàng khuyên giải: “Tĩnh Xuyên, con bình tĩnh lại trước đã. Nhà họ Tưởng vẫn chưa nói muốn tới đây để làm gì, có phải là con kết luận quá sớm rồi không?”

“Bà nội, cũng do bà cưng chiều nên chị ta mới ngày càng hống hách đó.”

Lục Tuyết Ny quái gở nói: “Đừng tưởng chúng tôi không biết chuyện hai ngày trước nhà mẹ đẻ của chị đến đây đòi tiền, khó trách khoảng thời gian trước tranh giành phí sinh hoạt, hóa ra là lấy tiền của nhà họ Lục mang cho nhà mẹ đẻ.”