Chương 29: Nữ quỷ chết trên núi

Thẩm Hạ Hạ vào thẳng vấn đề: “Cô Tưởng sao rồi?”

Nghe tới lời này sắc mặt vợ chồng nhà họ Tưởng trầm xuống, cả hai lắc đầu bất đắc dĩ: “Không tốt lắm, vậy nên chúng tôi mới đến đây mời đại sư Thẩm.”

“Đúng vậy.” Nước mắt bà Thẩm đảo quanh hốc mắt: “Xin đại sư khám cho Giai Âm.”

“Chờ tôi một chút.”

Thẩm Hạ Hạ quay về phòng, thu dọn tay nải màu xanh đen rồi đi ra.

“Đi thôi, không thể chậm trễ thêm nữa.”

“Đại sư nói đúng.”

Vợ chồng nhà họ Tưởng vội vàng dẫn Thẩm Hạ Hạ tới biệt thự nhà họ Tưởng.

Để lại người nhà họ Lục kinh ngạc rất lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

“Chị ta…” Lục Tuyết Ny chỉ vào bóng lưng của Thẩm Hạ Hạ, nói năng lộn xộn.

Lục Tĩnh Xuyên thẹn quá hóa giận: “Đắc ý cái gì chứ, đợi lát nữa nhà họ Tưởng nhận ra chị ta là kẻ lừa đảo rồi sẽ cho chị ta nếm mùi đau khổ ngay thôi.”

Vẻ mặt Lục Tuyết Chi vui mừng: “Xem ra bản lĩnh của Thẩm Hạ Hạ đang dần được mọi người tán thành.”

Tây Tây ở bên cạnh vui vẻ vỗ tay: “Chị Hạ Hạ thật là giỏi!”

Lục Tĩnh Xuyên liếc nhìn Lục Tuyết Chi với vẻ u ám: “Cô cũng đừng bị kẻ lừa đảo này lừa.”

******

Biệt thự nhà họ Tưởng.

Tưởng Giai Âm đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Trạng thái tinh thần cả người buông lỏng, lúc khóc lúc cười.

Trên cánh tay, trên cổ, thậm chí là trên mặt có những dấu tay màu xanh đen.

Cô ấy đã bị đoạt xác rồi.

Tưởng Giai Âm nhìn Thẩm Hạ Hạ một cách u oán, cô ấy cất tiếng thét chói tai: “Tôi khuyên cô đừng xen vào chuyện của người khác!”

Bà Tưởng ở bên cạnh cực kỳ đau lòng: “Đại sư Thẩm, giọng nói này không phải là của Giai Âm, con bé nhất định đã bị thứ gì quấn lấy rồi, trên người bắt đầu xuất hiện những dấu tay không rõ.”

Thẩm Hạ Hạ mở thiên nhãn, nhìn rõ nữ quỷ bám trên người Tưởng Giai Âm.

Nữ quỷ tuy có bộ mặt dữ tợn, nhưng từ quần áo và cách trang điểm, có thể nhận ra lúc còn sống cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp.

Dáng vẻ này trông khoảng hai mươi lăm tuổi.

Thẩm Hạ Hạ móc một lá bùa trấn quỷ từ trong túi ra, ném vào không trung.

Lá bùa đứng thẳng tắp ở trên không, liên tục phóng lớn.

Phát ra ánh sáng vàng cực kỳ lóa mắt.

Thẩm Hạ Hạ lẩm bẩm: “Thượng có lục giáp hạ có lục đinh, quấy rầy vì lệ, định càn lôi đình. Thái Thượng có lệnh, mệnh ta thi hành.”

Trong nháy mắt, đầu Tưởng Giai Âm đau như muốn nứt ra , mồ hôi che kín trán, thân thể không ngừng run rẩy giống như bị một nguồn sức mạnh vô hình tra tấn.

“A, đau, đau quá, cô mau dừng tay lại!”

Thẩm Hạ Hạ nghiêm mặt nói: “Cô mau rời khỏi cơ thể của Tưởng Giai Âm, nếu không tôi sẽ khiến cô hồn phi phách tán.’

Nữ quỷ chịu không nổi nữa, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Tôi rời đi, tôi rời đi ngay, cô đừng niệm nữa.”

Nữ quỷ bay ra khỏi người Tưởng Giai Âm, Tưởng Giai Âm liền hôn mê bất tỉnh.

“Giai Âm!” Ông Tưởng và bà Tưởng chạy nhanh tới đỡ cô ấy vào trong phòng ngủ.

Nữ quỷ nằm co rúm dưới đất phát ra tiếng khóc nức nở.

Thẩm Hạ Hạ nửa ngồi xổm xuống: “Tại sao cô lại muốn quấn lấy Tưởng Giai Âm?”

Nữ quỷ khóc càng thê lương hơn: “Cô cho rằng tôi muốn à, tôi không biết làm sao lại chết trên núi. Đúng lúc cô ấy đi ngang qua đó, nhặt lấy giày cao gót của tôi, tôi bèn thuận thế đi theo thôi.”

Thẩm Hạ Hạ hừ lạnh một tiếng: “Cô bớt diễn trò đi, Tưởng Giai Âm xuất thân giàu có, muốn kiểu giày cao gót gì mà chẳng được, nếu không phải cô mê hoặc cô ấy thì cô ấy sẽ không đến nỗi đi nhặt một chiếc giày của người khác.”