Chương 34: Siêu độ cho Trần Nhất Huyên

Đột nhiên mọi thứ trong biệt thự bắt đầu bay lên không trung.

Rồi bay về hướng Lương Khởi Khang.

Trên tường xuất hiện rất nhiều dấu tay đầy máu.

Trần nhà rung lắc như sắp sập xuống.

Lương Khởi Khang sợ tới mức ngã oạch ra đất.

Thẩm Hạ Hạ ho sặc sụa: “Oan có đầu nợ có chủ, anh gϊếŧ Trần Nhất Huyên, giờ là lúc anh phải lấy mạng đền mạng.”

Lương Khởi Khang vừa lùi về phía sau, vừa run như cầy sấy lẩm bẩm: “Nhất Huyên, em đừng tới tìm anh, đừng tới tìm anh, anh cũng là bất đắc dĩ thôi.”

Trần Nhất Huyên hóa thành lệ quỷ mặt mày dữ tợn.

Hốc mắt không ngừng trào ra máu tươi đỏ thẫm: “Tôi muốn anh phải chết, tôi muốn anh phải chết!”

Nhân lúc này, Thẩm Hạ Hạ chạy xuống dưới tầng hầm, tìm được một cái tủ lạnh.

Lúc mở tủ lạnh ra, Thẩm Hạ Hạ sốc đến đứng hình.

Thi thể của Trần Nhất Huyên đã bị mổ ra.

Tim của cô ấy bị người ta lấy đi từ lâu.

Thi thể không còn nguyên vẹn bị đông lạnh trong tủ kết thành một khối băng dày, khiến người ta nhìn mà không kìm được run rẩy.

Lương Khởi Khang thất tha thất thểu chạy tới.

Anh ta biết cuối cùng cũng không thể che giấu được nữa.

Lệ quỷ cũng bay theo anh ta.

Lương Khởi Khang gào khóc thảm thiết: “Huyên Huyên, anh xin lỗi, anh không còn cách nào khác. Bệnh tim của Tình Tình nhất định phải có tim thay thế, nếu không em ấy sẽ chết, chỉ có tim của em phù hợp với em ấy thôi.”

Giọng Trần Nhất Huyên đầy u uất và ai oán, giống như âm thanh từ địa ngục truyền đến: “Thế nên anh bảo tôi từ nước ngoài quay về Trung Quốc, chính là để lấy tim tôi cứu em gái anh à? Mạng của cô ta là mạng, mạng của tôi không phải mạng sao? Cô ta là em gái anh, nhưng tôi còn là vợ anh đấy!”

Giọng Lương Khởi Khang run run: “Anh chỉ có duy nhất một đứa em gái này thôi.”

Ý là, em gái thì chỉ có một, còn vợ thì có thể có nhiều.

Thẩm Hạ Hạ cười lạnh một tiếng, nói lý lẽ với tên biếи ŧɦái này chỉ tổ tốn nước bọt, cô lập tức lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Rồi cô lại hỏi phương thức liên lạc của bố mẹ Trần Nhất Huyên, thông báo cho họ đến.

Cảnh sát bắt giữ Lương Khởi Khang.

Nhưng bất cứ hình phạt nào cũng không đổi lại được mạng sống của con gái họ.

Bố mẹ Trần khóc đến xé ruột xé gan, mẹ Trần còn ngất lên ngất xuống mấy lần trước thi thể con gái mình.

“Con gái yêu quý của mẹ ơi, con chết thảm quá! Nếu biết trước như thế này, ngày xưa mẹ nhất định sẽ không để cho con kết hôn.”

Con gái mình vất vả nuôi lớn, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, lại bị chính con rể mà mình tin tưởng nhất gϊếŧ chết.

Thậm chí đến cái xác cũng không còn nguyên vẹn.

Dù là người bố người mẹ nào cũng đau đến đứt từng khúc ruột.

Trần Nhất Huyên ôm lấy bố mẹ, tuy rằng cô ấy không thể chạm vào bọn họ, nhưng bọn họ cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy.

Trần Nhất Huyên chỉ vào phòng ngủ, Thẩm Hạ Hạ đi theo vào trong.

Trần Nhất Huyên lại chỉ vào bàn trang điểm: “Trong đó có một cái vòng cổ vỏ sò màu vàng nhạt, cô giúp tôi đưa nó cho bố mẹ tôi, đây là ám hiệu riêng của tôi và bố mẹ, họ sẽ hiểu nó rồi trả tiền cho cô.”

Thẩm Hạ Hạ làm theo, đưa cái vòng cổ cho bố mẹ Trần.

Mẹ Trần nhìn thấy cái vòng cổ của con gái khi còn bé thì càng buồn bã hơn.

Thẩm Hạ Hạ chợt không muốn nhận tiền vụ này nữa, cô an ủi bố mẹ Trần, thi triển trận pháp siêu độ cho Trần Nhất Huyên xong rồi rời đi.

“Đợi một chút.” Bố Trần gọi Thẩm Hạ Hạ lại: “Tuy rằng bác không biết cháu và Nhất Huyên có quan hệ gì, nhưng cái vòng cổ này đã nói rõ Nhất Huyên nợ cháu một ân tình rất lớn, cần những người làm cha mẹ như chúng ta trả giúp. Hơn nữa chuyện hôm nay cũng nhờ có cháu, nếu không hai ông bà già chúng ta còn chẳng hay biết gì.”

“Cháu nói đi, cháu muốn bao nhiêu tiền?”

Thẩm Hạ Hạ lắc đầu.

“Cháu cứ nói đi, từ nhỏ Huyên Huyên đã không thích phải nhận ân tình của người khác, cháu nhận rồi con bé cũng có thể ra đi thanh thản hơn.”

Thẩm Hạ Hạ suy nghĩ một lúc, rồi mở mã thanh toán WeChat ra: “Bác xem bao nhiêu ổn là được rồi ạ.”

Ting, một triệu đồng đã được chuyển vào tài khoản.