Chương 4: Phòng tân hôn kỳ lạ

Cánh cửa phòng tân hôn khép hờ, bên trong là một màu tối đen như mực.

Thẩm Hạ Hạ rón rén bước vào, bật đèn trong phòng lên.

Dù Thẩm Hạ Hạ có kiến thức phong phú trong lĩnh vực tâm linh cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi.

Căn phòng dán đầy bùa chú.

Trên bức tường viết đầy kinh văn và treo đủ loại bảo khí bát quái.

Thẩm Hạ Hạ lập tức thấy hứng thú, đây là lĩnh vực chuyên môn của cô.

Những kinh văn và bùa chú này thoạt nhìn đều là những loại bùa chú cầu cho thân thể khỏe mạnh, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nét chữ đã bị người ta lén chỉnh sửa.

Biến thành thứ bùa chú hắc ám ăn cắp nhân khí và vận mệnh của con người.

Nhìn kỹ lại các góc phòng, cô phát hiện ra nơi đó đã bị người ta bày sẵn Thất Sát Trận từ lâu.

Thất Sát Trận là trận pháp tà ác nhất, cực kỳ khó bố trí.

Có thể bí mật thay đổi bùa chú, còn bố trí Thất Sát Trận, nhất định là chuyện mà một nhà huyền học có đạo hạnh cực cao thâm mới có thể làm ra, một nhà huyền học bình thường có thể vẽ được bùa chú như thế này đã khá lắm rồi.

Xem ra là cố tình mời một vị cao nhân ở ẩn.

Nội tâm Thẩm Hạ Hạ run bần bật, với sự hỗ trợ của bùa chú và trận pháp phong ấn này, dù bát tự có mạnh mẽ cũng không tồn tại được lâu.

Đây rõ ràng là muốn gϊếŧ Lục Cảnh Sâm.

Đôi chữ hỉ màu đỏ chói treo ngược trên đầu giường.

Song hỉ đảo ngược, họa đến theo đôi.

Ga trải giường màu đỏ sẫm thêu hoa văn kỳ quái, đầu giường đặt một đôi tượng người trông cực kỳ u ám, chúng đang nở nụ cười quỷ dị thâm sâu.

Còn có một người nằm dưới tấm chăn màu đỏ tươi, chỉ lộ ra một cái đầu trắng nõn, đôi mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích.

Người nằm trên giường kia chắc không phải là thi thể của Lục Cảnh Sâm đâu nhỉ.

Thẩm Hạ Hạ lấy hết can đảm đi tới, sau khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của người trên giường, ánh mắt cô khẽ động.

Người đàn ông trước mặt có đôi môi mỏng mím chặt, sống mũi cao, hàng lông mi dày in bóng trên gò má sắc sảo, đúng thật là tác phẩm kỳ diệu của tạo hóa.

Không phải người ta đồn rằng Lục Cảnh Sâm là một người đàn ông xấu ma chê quỷ hờn à? Sao lại có thể đẹp trai như vậy.

Thẩm Hạ Hạ đưa tay ra kiểm tra hơi thở của anh.

Cổ tay đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, người nằm trên giường nhanh chóng mở mắt ra.

Một ánh mắt sắc bén khóa chặt trên Thẩm Hạ Hạ, chẳng hề giống với dáng vẻ mà một người bệnh nằm liệt giường lâu ngày nên có dù chỉ một chút.

“Cô đang làm gì thế?”

Thẩm Hạ Hạ rút tay lại với vẻ mặt áy náy: “Tôi tính kéo chăn cho anh thôi.”

Đôi mắt đen như trà của Lục Cảnh Sâm lộ ra vẻ chán ghét và bực bội: “Tránh xa tôi ra.”

Nói xong liền nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Thẩm Hạ Hạ đánh giá bùa chú xung quanh mình, cô và Lục Cảnh Sâm sớm muộn gì cũng sẽ chết nếu tiếp tục sống ở đây.

Nghĩ vậy, cô bèn thương lượng với Lục Cảnh Sâm: “Chúng ta có thể tìm nơi khác để ở không? Nếu tiếp tục sống ở đây thì sớm muộn gì cũng sẽ chết, có người muốn hãm hại chúng ta.”

Tim Lục Cảnh Sâm đập thình thịch, anh bất ngờ mở mắt ra, sao cô gái này lại biết được?

Lục Cảnh Sâm bỗng dưng có hứng thú, anh nhìn về phía Thẩm Hạ Hạ: “Vậy cô nói xem là ai muốn hại tôi?’’Đã nhiều năm như vậy, Lục Cảnh Sâm vẫn luôn biết có người sau lưng hãm hại anh.

Bao gồm cả cái chết bí ẩn của cha mẹ anh năm đó, cũng như vụ tai nạn xe hơi kỳ dị và ngọn lửa ngút trời.

Mọi người đều nói đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng chỉ có Lục Cảnh Sâm biết rõ có người đang âm thầm giăng bẫy.