Chương 7: Thật sự rất thoải mái

Trần Tư Tư cũng hùa theo: “Đúng vậy đó, may mà hôm nay Tây Tây mạng lớn, nếu không đã bị cô hại chết rồi.”

Được thôi, lỗi của cô, là do cô lo chuyện bao đồng.

Cách tốt nhất để đối phó với người đầu óc hạn hẹp là đồng ý vô điều kiện với những gì họ nói, sau đó để hậu quả dạy họ làm người.

Thẩm Hạ Hạ cười ngọt ngào: “Xin lỗi mọi người, hôm nay là lỗi của con, sau này con sẽ không như vậy nữa.”

Nói xong, Thẩm Hạ Hạ trở về phòng.

Nhân lúc Lục Cảnh Sâm còn ở trên sân thượng, Thẩm Hạ Hạ nhanh chóng mở túi vải, lấy thanh kiếm gỗ đào ra, bắt đầu phá giải mớ bùa chú trên tường.

Trong miệng niệm từng chữ: “Miệng thần đỏ thắm, nhổ uế trừ hung. Lưỡi thần chính luân, thông mệnh dưỡng thần.”

Một vài tia sáng vàng lóe lên, những lá bùa treo trong phòng lập tức mờ đi.

Chúng chậm rãi biến thành tro bụi và biến mất khỏi phòng.

Chú thuật đen tối đã được giải quyết, khó khăn nhất chính là Thất Sát Trận.

Không chỉ cần bỏ ra số tiền khổng lồ mà còn phải mời bốn vị cao tăng đắc đạo đến giúp đỡ.

Rốt cuộc Lục Cảnh Sâm đã đắc tội với ai, để người ta dùng trận pháp độc ác như vậy lên người anh?

Việc cô có thể làm bây giờ là cố gắng tiết kiệm tiền, giải quyết chuyện pháp khí trước.

Một lúc sau, Lục Cảnh Sâm quay lại.

Thẩm Hạ Hạ cất túi vải vào.

Vốn dĩ đón dâu xong đã muộn rồi, trải qua rắc rối ban nãy, bây giờ đã là hai giờ sáng.

Thẩm Hạ Hạ rất buồn ngủ, nhìn xung quanh, thấy trong căn phòng rộng lớn ngoài một chiếc giường ra thì chẳng có gì khác.

Có vẻ như nhà họ Lục quyết tâm để bọn họ trải qua đêm tân hôn.

Lục Cảnh Sâm đã nằm trên giường dưới sự phục vụ của A Huy.

Cô cũng không thể tranh giường với một người bị liệt được.

Cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, cộng thêm vừa rồi cô phải tốn rất nhiều công sức mới thi triển được bùa chú, Thẩm Hạ Hạ thật sự không thể kiên trì được nữa.

Trực tiếp vén chăn lên nằm ngủ.

“Đi xuống!” Một giọng nói trầm trầm vang lên.

Thẩm Hạ Hạ nhướng mí mắt nặng trĩu, bất mãn nói: “Ở đây chỉ có một cái giường thôi, tôi còn biết ngủ ở đâu nữa, hay là tôi nói với bà nội, bảo bà sắp xếp một phòng riêng cho tôi nhé?”

Bà cụ Lục là điểm yếu của Lục Cảnh Sâm.

Nếu bà cụ Lục biết họ muốn ngủ riêng, không chừng lại bắt đầu dán bùa trong nhà, rồi dùng phép gì đó, lấy những cách kỳ lạ hành hạ Lục Cảnh Sâm.

Giọng nói của Lục Cảnh Sâm lạnh lùng: “Đấy là việc của cô.”

Được được được, cứ chơi như vậy đi.

Tên nằm liệt lại muốn đấu với người bình thường.

Thẩm Hạ Hạ nghiêng người, đặt tay lên ngực Lục Cảnh Sâm.

L*иg ngực vô cùng săn chắc, đã liệt rồi sao còn có thể luyện được như vậy?

Trong lòng Thẩm Hạ Hạ có thêm vài phần kính nể mới dành cho Lục Cảnh Sâm.

Thoải mái quá má ơi, thật sự rất thoải mái.

Lúc trước trên sân thượng chỉ cảm thấy ấm áp khắp người.

Bây giờ lại có một dòng nước ấm theo máu chảy khắp cơ thể, cô lập tức cảm thấy hai mạch nhâm đốc của mình cũng được khai thông.

Cả người tinh thần phấn chấn, mệt mỏi vừa rồi đều bị quét sạch, ngay cả cơn buồn ngủ cũng không còn nữa.

Lúc này ở ngoài cửa, bà cụ Lục và người nhà họ Lục đang nghe lén.

Lục Minh Hữu cau mày: “Mẹ, lâu như vậy rồi mà không có tiếng động, chắc là Cảnh Sâm không được rồi.”

Con dâu thứ ba Trần Tư Tư cười một cách bỉ ổi lại quyến rũ: “Sau vụ tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, còn nhiều bệnh tật như thế, sống sót được đã là tốt lắm rồi, mọi người còn mong cậu ta cứng lên được à.”