Chương 8: Cứu Tây Tây

Trước đây Trần Tư Tư là ngôi sao giới giải trí, nói chuyện vừa dung tục vừa thô lỗ, bà cụ Lục đã không ưa bà ta từ lâu, những lời này chắc chắn chạm vào vảy ngược của bà cụ Lục.

Bà cụ Lục tức giận quát lên: “Cô thì biết cái gì? Lại còn ở đây nói bậy.”

Vẻ mặt Lục Minh Hữu âm trầm, ông ấy khẽ trách mắng: “Nếu em còn nói nhảm nữa, anh sẽ cắt tiền tiêu vặt tháng này của em.”

Mỗi ngày Trần Tư Tư chi tiêu rất nhiều, sợ nhất chính là Lục Minh Hữu dùng tiền uy hϊếp bà ta, bèn nhỏ giọng lẩm bẩm “đúng là vậy mà” rồi lập tức ngậm miệng lại trong cơn buồn bực.

Lục Cảnh Sâm nhanh như chớp nắm chặt lấy hai tay Thẩm Hạ Hạ, ánh mắt tàn nhẫn: “Tôi thấy cô chán sống rồi.”

Đây không phải là sức mạnh mà một tên ma ốm bại liệt nên có.

Thẩm Hạ Hạ bị đau “a” lên một tiếng, liên tục cầu xin: “Đau quá, tôi không chịu nổi nữa rồi, anh nhẹ nhàng một chút đi.”

Tiếng “a” này khiến nhiệt huyết của người nhà họ Lục đang nghe lén ngoài cửa sôi sục lên trong nháy mắt.

Người mỉm cười hạnh phúc nhất chính là bà cụ Lục: “Xem ra cháu trai cưng của bà tuy bị liệt, nhưng phong độ đàn ông vẫn không hề suy giảm, chắc là bà sẽ được ôm chắt sớm thôi.”

Trên mặt chú hai Lục Minh Học lộ rõ vẻ tự hào: “Không hổ là đàn ông của nhà họ Lục chúng ta.”

Trần Tư Tư không thể tin được: “Tên nhóc này lại có thể khiến phụ nữ khóc lóc xin tha, đúng là đã đánh giá thấp cậu ta rồi.”

Đang đi theo nghe lén như Lục Thanh Hòa và Lục Tuyết Ny vừa nghe thấy tiếng động này, đã xấu hổ đỏ mặt, vội vàng quay người bỏ chạy.

Ngoài cửa vang lên tiếng động náo nhiệt làm hai người trong phòng giật mình.

Đã ba giờ sáng rồi, sau chuyện xảy ra với Tây Tây mà người nhà họ Lục vẫn nhất quyết muốn nghe lén ngoài cửa.

Thẩm Hạ Hạ không thể không khâm phục sự cố chấp của họ.

Lục Cảnh Sâm gồng thân thể bệnh tật lên gầm một tiếng: “Bà nội!”

Sau đó là tiếng ho dữ dội.

“Ây da, biết rồi, biết rồi, bà nội sẽ không làm phiền hai đứa nữa, hai đứa tiếp tục cố gắng, sớm ngày sinh cho bà nội một đứa chắt.”

Lo lắng cho thân thể của Lục Cảnh Sâm, bà cụ Lục nói xong liền mỉm cười dẫn người nhà họ Lục đi khỏi.

***

Theo truyền thống của nhà họ Lục, một ngày ba bữa mọi người đều phải ăn cùng nhau.

Thẩm Hạ Hạ liếc nhìn Tây Tây trước bàn ăn.

Đôi mắt của Tây Tây đã chuyển sang màu đen, ánh mắt vô hồn, bờ môi nhợt nhạt không có một chút máu.

Nếu Thẩm Hạ Hạ đoán không sai thì sinh mệnh của cô bé đã đến giai đoạn cuối cùng rồi.

Đứa trẻ này sẽ không sống sót được qua đêm nay.

Người mẹ ngu xuẩn của cô bé nghĩ rằng vì cô bé không được nghỉ ngơi đầy đủ, nên mới dẫn đến tinh thần ủ rũ thiếu sức sống.

Thẩm Hạ Hạ rất do dự, một bên là sinh mạng của đứa trẻ vô tội, một bên là người mẹ không biết tốt xấu của cô bé.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Thẩm Hạ Hạ quyết định cứu cô bé này.

Ăn tối xong, Thẩm Hạ Hạ đi tìm Tây Tây đang chơi đùa một mình trong vườn.

“Tây Tây, em sinh ngày mấy vậy?”

“Ngày 14 tháng 5 năm 2019 ạ.” Tây Tây nói mà không suy nghĩ, trong mắt hiện lên một tia hy vọng: “Chị Hạ Hạ, bọn họ đều không tin chị, nhưng em tin chị. Em không biết ngày đó bản thân mình đã làm gì, là chị đã cứu em, nhưng tất cả bọn họ đều không tin.”

Thẩm Hạ Hạ nở nụ cười bất đắc dĩ.

Người trong gia đình này thú vị thật đấy.