Chương 4

“Còn không mau trả người lại cho tôi sao?”

Khóe môi Lâm Vĩ gợi lên một nụ cười đắc ý tiến lên hai bước, ý bảo đối phương giao người ra.

Nhưng mà, tay của ông ta mới vươn ra, liền lại cứng ở giữa không trung, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn người đàn ông kia đột nhiên đem Giản Mạn ôm vào trong lòng.

“Mày làm cái gì vậy!?”

Dư Tiểu Bách cũng kinh ngạc.

Lục Dận Nhiên một tay ôm Giản Mạn vào lòng, sau đó thờ ơ giơ tay kia lên, ấn nút trên tầng cao nhất trong thang máy, liếc Dư Tiểu Bách một cái, ánh mắt hơi lạnh: "Nơi này, giao cho cậu.”

Thanh âm của anh, cũng giống như anh làm cho người ta cảm giác giống nhau, trong trẻo nhưng lạnh lùng đơn điệu, nhưng mỗi một âm trầm thấp tạo thành chữ, đều có thể làm cho người ta có cảm giác áp lực cực kỳ.

“Vâng!”

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại trong cơn giận dữ của Lâm Vĩ.

Lâm Vĩ tức giận muốn đuổi theo, lại bị Dư Tiểu Bách dễ dàng đè lại đầu vai lại sau đó dùng sức hất làm ông ta vấp ngã trên mặt đất, đau đến gào khóc.

Dư Tiểu Bách dùng những động tác bạo lực, nhưng trên mặt lại hài hòa lương thiện cười vô hại, nhẹ nhàng khuyên bảo: "Tiên sinh nhà tôi muốn mang người đi, ông cho rằng con bọ chét giống như ông có thể ngăn cản được sao?”

Lâm Vĩ hét lớn: "Các người nghe không hỏi tôi đang nói gì sao! Tôi là CEO của giải trí Đặng Đạt! Các người đắc tội với tôi! Đảm bảo các người gánh không nổi chuyện này đâu!"

“Ồ, giải trí gì cơ?" Dư Tiểu Bách ngoáy ngoáy lỗ tai: "Xin lỗi, chưa từng nghe qua.”

Sau đó anh ta như xách bao tải nhấc Lâm Vĩ gần một trăm ký lên, hung hăng đá hai cái. Hành lang khách sạn Đế Hoa to như vậy, xảy ra việc xung đột làm người phụ trách khách sạn nghe tiếng phải chạy tới, nhưng cũng chỉ dám khóa hiện trường yểm trợ chứ không có chút ý định nào đến giảng giải hay hỗ trợ khách hàng của mình.

Trong thang máy, Giản Mạn khó chịu rúc vào lòng anh, chỉ cảm thấy cánh tay sắt ngang hông, chặt đến mức muốn siết chặt thắt lưng cô. Cô đau đớn rên nhẹ một tiếng.

Biến hóa trên người khiến Lục Dận Nhiên biến sắc, đưa tay thô lỗ đẩy Giản Mạn ra không chút thương tiếc, nhìn cô chật vật ngã xuống đất.

Đầu Giản Mạn đυ.ng vào chất liệu kim loại cứng lạnh, đau đến nước mắt chảy ra. Đầu óc đang hỗn độn tỉnh táo trong chốc lát, biết có người có một người đàn ông đã cứu cô.

Cô bò dậy muốn nói lời cảm ơn rồi rời đi, nhưng hết lần này tới lần khác sóng nhiệt gắt gao đè nén lại cuốn tới.

“Ưʍ...…”

Trong thang máy tĩnh mịch, bỗng dưng vang lên tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ, tiếng kêu mềm mại vô lực như con mèo nhỏ, lộ ra chút hương vị kiều diễm.

Thân thể Lục Dận Nhiên đột nhiên cứng đờ.

Nữ nhân nương theo ống quần của anh bò dậy, da thịt cả người nóng khủng khϊếp, thân thể như không xương mềm mại quấn lấy anh.

Sắc mặt anh mơ hồ xanh mét: "Giản Mạn, em...... A...…”

Lời còn chưa nói xong đã bị đôi môi mềm mại của cô gái liền chặn lại, dán vào bờ môi của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt lã chã, "Tôi khó chịu quá, anh, anh giúp tôi với..."

Giọng nói mê người bất lực, vẫn vô tội như bảy năm trước.

Đáy mắt Lục Dận Nhiên tối đen, giống như một cơn bão đang nổi lên, ánh mắt hung ác.

Đột nhiên, hắn một phen chế trụ nữ nhân lung tung kéo quần áo hắn tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm: "Giản Mạn, đây là em tự tìm tới!"

Thang máy lên tầng cao nhất, keng một tiếng mở ra, Lục Dận Nhiên thô lỗ kéo cô đi vào trong phòng của mình.

Hết thảy sau đó Giản Mạn đều không nhớ rõ lắm, chỉ giống như cảm thấy mình được đặt mình trong đại dương vô tận, chìm nổi, lảo đảo, cả người vừa đau vừa nhức.

Cô chịu không nổi, lên tiếng khóc lớn nhưng hết lần này tới lần khác có người cầm lấy cô gắt gao không buông, phảng phất muốn mang theo cô cùng nhau nhảy xuống vực sâu, liều chết triền miên......

Một đêm điên cuồng.