Chương 11: Không có việc gì (1892 từ)

Editor: Hải Đường

Vì trái tim của lãng tử dễ dàng thay đổi.

- --

Im lặng vài giây.

Tưởng chừng như có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất.

Một lát sau, cả phòng thi đều có thể nghe được tiếng giám thị coi thi vội vàng hét lên.

"----TẠ. TỪ. HAI CẬU MAU DỪNG LẠI CHO TÔI."

Tạ Từ đang tức giận, làm nhiều người không biết chuyện gì đang xảy ra, hoảng sợ trước sự giận dữ của cậu. Tuy vậy, trong mắt những nữ sinh trong phòng, bộ dáng tức giận kia thật sự quá ngầu, quá anh tuấn, lại lạnh lùng.

Ồn ào một lúc thì trưởng ban giám thị vội vàng đi vào, lôi hai kẻ ồn ào kia ra khỏi phòng thi.

Giám thị coi thi liền đóng cửa lại, đi lên đi xuống. dặn dò nói: "Đừng nhìn nữa, có gì hay đâu mà nhìn. Các em lo làm bài cho thật tốt đi."

Nhưng mà xảy ra chuyện như vậy, mọi người ai nấy đều mất tập trung, làm gì còn tâm trí mà làm bài. Huống chi bên ngoài có thể loáng thoáng nghe được tiếng thầy trưởng ban tức giận la hét:

"Tôi có nói là hai cậu được đánh nhau trong phòng thi không. CÒN RA THỂ THỐNG GÌ NỮA?!"

"Còn em, Tạ Từ, em nói thử xem trong cái trường này có giáo viên nào không biết đến "tiếng tăm" của em không? Đã lớn như vậy rồi mà không biết thu liễm."

- --

Tiếng la mắng bên ngoài không còn nữa, phòng thi dần dần khôi phục lại an tĩnh.

Bàn tay nhỏ cầm bút của Hứa U run rẩy.

Cô bắt buộc chính mình phải tập trung, ánh mắt nhìn chăm chú vào giấy nháp, mắt không chớp, tăng tốc làm mặt thứ hai của bài vật lý.

Điện áp, điện thế, hiệu điện thế, ampe,...

Một đống từ chuyên ngành cùng số liệu được cho, từng bước từng bước suy nghĩ trong đầu.

Giấy nháp trên bàn ngập tràn công thức tính.

Tống Nhất Phàm và Lý Kiệt Nghị đã sớm nộp bài thi đi ra ngoài, không biết đi đâu.

Chỗ ngồi phía trước vẫn luôn để trống, Tạ Từ không hề quay lại.

Mãi cho đến khi tiếng chuông kết thúc giờ làm vang lên.

Hứa U thu dọn mọi thứ, ôm cặp sách chuẩn bị rời đi.

Tới cửa, cô do dự một lúc. Lại quay trở về, đem áo khoác trong ngăn kéo của người kia lấy ra.

Ở căn tin ăn xong cơm chiều, Hứa U ôm một đống đồ quay về ký túc xá.

Trong phòng ngủ chỉ có Lý Linh Phương và Liêu Nguyệt Mẫn thảo luận đề thi, Trần Tiểu chưa về.

"Cậu về rồi à, chiều nay cậu làm được không?"

Kiểm tra lý xong, tâm tình mọi người đa phần đều được thả lỏng không ít. Lý Linh Phương buông bút, hỏi Hứa U: "Cậu làm bài có kịp không? Tớ có cảm giác như thời gian ngắn quá, còn chưa kịp kiểm tra lại bài."

Liêu Nguyệt Mẫn ngồi một bên cũng hùa theo, an ủi nói: "Phòng tớ thi xong, ai cũng oán giận nói thời gian không đủ làm, đừng sợ đừng sợ."

Hứa U đem cặp sách để xuống một bên, gật gật đầu với hai người kia: "Tớ cũng phải viết rất vội, không sao đâu."

Thật ra, lúc cô làm hoàn chỉnh bài thi còn dư tới 20 phút.

Thời gian còn lại dùng để ngẩn người.

Cầm sách học một lúc, trong đầu Hứa U chỉ nghĩ tới chuyện buổi chiều.

Tâm trí không biết vì sao thực nôn nao, hở ra một tí liền ngẩn ngơ. Cô thật sự không học được nữa, gấp sách vở lấy quần áo ngủ đi tắm.

Tắm xong, cô lấy từ trên bàn một quyển sách, lên giường đọc chờ tóc khô liền ngủ.

Giường của Trần Tiểu ở đối diện, cô đang nhắn tin với bạn trên điện thoại, liếc thấy Hứa U cũng ở trên giường, kinh ngạc nói: "A Sách, sao hôm nay cậu lại ngủ sớm vậy?"

Hứa U ngồi dựa lưng vào đầu giường. Cô với tay lấy gối kê sau lưng, thở nhẹ trả lời: "Hôm nay tớ hơi mệt."

"Sao vậy, nhìn cậu giống như đang có tâm sự gì."

Trần Tiểu nghĩ rằng cô buồn vì kiểm tra không tốt, nên quay người lại, cầm lấy tay Hứa U lắc lắc: "Chỉ là một bài kiểm tra thôi mà. Đừng lo quá."

"Ừ."

Hứa U còn đang suy nghĩ làm sao ngày mai đưa áo cho Tạ Từ thì nghe Trần Tiểu bên cạnh nói:

"Này, trong phòng thi của cậu hôm nay, có phải Tạ Từ đánh nhau với ai đúng không? Hình như còn ầm ỉ rất lớn đó."

Liễu Nguyệt Mẫn đang ngồi ngâm chân, không tỏ ra ngạc nhiên lắm: "Ừ đúng rồi, chuyện đó có thật không? Tớ cũng nghe người khác nói."

Trần Tiểu trước nay đối với các tin bác quái nắm bắt rất nhan, cô gật đầu, hứng thứ bừng bừng mà tiếp tục nói: "Hình như là Tạ Từ đánh Phó Nhất Thuấn."

"Vì sao vậy?"

"Không biết nữa, chắc là có xích mích từ trước."

Lý Phương Linh nảy giờ vẫn chưa lên tiếng đột nhiên mở miệng: "Không phải là vì Khâu Thanh Thanh chứ..."

"Liên quan gì đến Khâu Thanh Thanh?"

"Không phải cậu nói Phó Nhất Thuấn thích Khâu Thanh Thanh từ lâu sao? Bạn của tớ là bạn cấp hai của bọn họ, nói Phó Nhất Thuấn theo đuổi Khâu Thanh Thanh nhiều năm, nhưng cậu ấy không thèm để vào mắt. Mọi người đều nghĩ là do cậu ấy không thích học sinh cá biệt, không ngờ sau lại thấy Khâu Thanh Thanh và Tạ Từ bên nhau."

"Tạ Từ và Khâu Thanh Thanh chia tay lâu rồi mà!"

"Ai biết được chứ, nói không chừng là tình cũ chưa quên thì sao?"

"Quên đi, cậu nên biết rằng trái tim của mỹ nam là thứ dễ thay đổi nhất. Cậu thấy Khâu Thanh Thanh có giống người sẽ khiến cho Tạ Từ hồi tâm chuyển ý sao?" Lý Linh Phương nhịn không được mở miệng.

Trần Tiểu cảm tính dự đoán, bắt đầu phân tích không ngừng, "Tớ cảm thấy Khâu Thanh Thanh chính là người đó. Cậu nói xem, cậu ấy lớn lên xinh đẹp như vậy, thành tích lại xuất sắc. Không chừng có thể thật sự là chân ái của Tạ Từ, sau đó liền theo nội dung của ngôn tình ngược luyến tình thâm mà phát triển, cuối cùng là happy ending."

Nói xong cô lại tự phủ nhận lời của mình, "Nhưng mà cũng không đúng lắm, tớ cảm thấy tính cách của Khâu Thanh Thanh quá kiêu ngạo lại lạnh lùng, xem chừng không mấy nam sinh có thể chịu được. Nếu tớ mà là con trai, tớ liền thích nữ sinh như Hứa u, dịu dàng nhu thuận."

Hứa U nhắm mắt giả bộ ngủ.

"Vấn đề là" Liêu Nguyệt Mẫn kì quái nói, "Khâu Thanh Thanh có nhiều người theo đuổi như vậy, không nhất định coi trọng Tạ Từ, thật ra nam sinh anh tuấn cũng rất nhiều."

Trần Tiểu cười hừ một tiếng, cô nhìn Liêu Nguyệt Mẫn hỏi: "Cậu đang nói nghiêm túc đó hả?"

Không ai nói trả lời.

Trong phòng còn mình tiếng của Trần Tiểu vang lên, "Nghe khuê mật của tớ nói, nhà Tạ Từ kinh doanh bất động sản, ba của cậu ta lại quyên góp rất nhiều cho xây dựng trường. Tớ có một người bạn chơi trong nhóm bọn họ, nói rằng mỗi lần tụ tập đều là Tạ Từ mời khách, tiêu tiền không nương tay."

- --

Bạn cùng phòng tiếp tục nói chuyện phiếm.

Hứa U dựa lưng vào gối, yên lặng đem sách trong tay lật qua.

Đề tài thảo luận bên tai đã từ Tạ Từ đánh người, đến bạn gái của của cậu, rồi lại đến trong nhà có bao nhiêu tiền.

Suy nghĩ của cô có chút đi lạc.

Trước mắt hiện lên hình ảnh lười biếng của Tạ Từ, luôn mang theo ý cười xấu xa trên mặt, lại nghĩ tới những gì cô vừa nghe được.

Ugh.

- --

Ngày thi thứ hai.

Từ sau khi kiểm tra Lý, Phó Nhất Thuấn và Tạ Từ đều không xuất hiện nữa.

Buổi chiều cuối cùng thi môn tiếng Anh.

Trước khi bắt đầu thi, Hứa U lấy tẩy và bút chì để lên bàn. Lí Kiệt Nghị không chịu ngồi im, tìm Hứa U nói chuyện, "Chị Hứa à, lát nữa thi môn cuối cùng cũng phải nhờ vào cậu rồi."

Cậu trước giờ muốn gì đều trực tiếp nói ra, không vòng vèo. Hứa U không nói gì, nhìn cậu một cái rồi gật đầu.

Thấy Hứa U gật đầu, cậu có chút khẩn trương, cả người đều sán lại gần cô, "Chị Hứa à, thi xong rồi tớ mời cậu ăn cơm nha, lần này may mà có cậu!"

"Không cần gọi tớ là chị đâu."

"Cái này đâu phải trọng điểm, trọng điểm là ăn cơm."

Hứa U thản nhiên khoát tay, "Không cần."

Cô suy nghĩ một lúc, ngập ngừng hỏi: "Cậu có biết Tạ Từ đi đâu không, tại sao cậu ấy không đi thi?"

Lý Kiệt Nghị đang cúi đầu gắp máy bay, nghe vậy a một tiếng, không thèm để ý trả lời: "Không thích đi đó."

"Cậu ấy...Thật sự không có chuyện gì?" Hứa U nhỏ giọng, gần như không thể nghe thấy.

Lý Kiệt Nghị nhướng mày, nhìn về phía cô, "Cậu ta thì có thể có chuyện gì được chứ?"

Hứa U nghe vậy ngẩn ra, ngồi thẳng, lắc đầu.

Lý Kiệt Nghị nói tiếp.

Hứa U nghe được ý cười trong lời nói của cậu, "Ai có việc cũng không tới phiên Từ có việc."

Bài thi tiếng Anh cực kì đơn giản.

Hứa U làm xong chưa tới một giờ, nộp bài ra khỏi phòng thi, trong khuôn viên trường lúc này còn rất ít người.

Cô đi quanh một hồi, lại trở về phòng học.

Trong phòng chỉ còn vài người.

Tính cả cô nữa là bốn người.

Hứa U ngồi vào chỗ của mình, sắp xếp lại đề thi của hai ngày.

Sắp xếp xong thì có chút khát nước, cô với tay cầm bình nước trên bàn.

Không hiểu vì sao nắp bình hôm nay lại không thể vặn ra, cô thử hai ba lần đều không được.

Hứa U cắn môi dưới, khuôn mặt trái xoan trắng nõn nhăn nhó. Cô ôm bình nước vào lòng, khom người cúi đầu chuẩn bị thử lại lần nữa.

Đột nhiên cảm giác có người đang đứng trước mắt.

Cô không kịp phản ứng, bình nước trong tay bị người bên cạnh lấy đi.

Hứa U ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Từ dựa vào bàn học phía trước cô.

Cậu cười biếng nhác, tay dùng chút sức, dễ dàng mở được nắp bình.

Cả người cô đều ngây ngẩn, lúng túng nói một câu cảm ơn.

Khóe môi Tạ Từ hiện lên ý cười nhàn nhạt, để bình nước qua bên cạnh. Cậu khom người nghiêng đầu, tay chống ghế dựa vào, cúi người nhìn vào mắt cô: "Nghe Lý Kiệt Nghị nói, cậu rất quan tâm tới tôi?"

Lời editor: Cầu chỉnh chính tả, lỗi type. Câu nào mình edit chưa ổn hãy cmt cho mình biết nha ^^

Lịch post thì mọi người thấy để cuối tuần mình đăng luôn một lần nhiều chương hay là khoảng 2 ngày/chương (mình k edit vào thứ 7. cn) thì được?