Chương 66: Cuối cùng

Buổi tối lại có mưa.

Hứa U mở nước ấm gội đầu ở trong phòng tắm nhỏ hẹp.

Một tay của cô bị thương nên không quá thuận tiện. Chỉ có thể dùng khăn tắm lau qua loa thân mình.

Bởi vì đột xuất đến ở Cảnh Sơn nên không có quần áo tắm rửa, cô chỉ có thể tùy tiện mua một bộ trên đường đi.

Đến gần đêm khuya, áo lông mặc lên người không quá vừa, cổ tay áo cũng cuốn lên. Hứa U để hai chân trần ngồi ở đầu giường, di động rung lên mấy lần.

Cô vừa nhổ đầu cắm máy sấy tóc xuống thì thấy đèn trên đỉnh đầu chớp nháy hai, cái cả phòng đột nhiên tối om.

Ngoài cửa sổ có tia chớp lập lòe, ngay sau đó là tiếng mưa rơi lộp bộp.

Hứa U ấn công tắc trên tường, lặp lại hai lần, bóng đèn không chút phản ứng.

Một lát sau, Hứa U nhìn quanh khắp nơi, nhưng đều là một mảnh đen như mực, không nhìn rõ gì cả. Cô sờ soạng đứng lên. Đi chưa được hai bước thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“——Hứa U, có đó không?” Là giọng của Tạ Từ.

Cô chậm rãi sờ vách tường, kéo cửa ra.

“Làm sao vậy?”

“Mất điện.”

Hứa U nghiêng người để anh đi vào, “Em biết.”

Tạ Từ hơi khựng lại, giơ đồ trong tay lên cho cô xem. “Anh mang nến cho em, em ở một mình có sợ không?”

“Anh vào đây đi.”

Đêm khuya tĩnh lặng, phòng trọ cũ nát, bên ngoài thì mưa to. Ngọn nến trong phòng lung lay sáng bừng, chiếu hai bóng người lên vách tường gồ ghề lồi lõm.

Không có chỗ để ngồi, Tạ Từ bèn ngồi trên giường. Giường hơi thấp, chân anh lại dài, khuỷu tay chống lên đầu gối, dáng vẻ nghiêm trang, hai mắt cũng không ngó loạn.

Đôi mắt không ngó loạn không có nghĩa là tâm tư không làm việc riêng.

Miên man suy nghĩ một hồi.

“Cái kia.” Anh vừa quay đầu liền đυ.ng phải mắt cô.

Qúa đột nhiên, không kịp phòng ngừa.

Hứa U hỏi, “Anh muốn nói gì.”

Tạ Từ nhìn Hứa U vài lần, “Lời em nói lúc ở bệnh viện, có phải là thật sự không?”

Cô trầm mặc.

“Em nói em sợ tôi xảy ra chuyện, còn nói không biết nên làm cái gì bây giờ, còn có—-” Anh thuật lại.

“Chờ một lát, anh tạm thời đừng nói nữa.” Lông mi Hứa U run rẩy, hận không thể che miệng anh lại.

Cô cắn môi, sắc mặt đỏ ửng, mắt ngậm nước. Tạ Từ nhìn đến tâm thần nhộn nhạo.

Ngồi một hồi, anh đột nhiên nhớ với một việc, “Em còn nhớ lúc học cấp ba không, có một lần học tiết tự học buổi tối, cũng là trời mưa cắt điện.”

“Sau đó giáo viên rời đi, phòng học đặc biệt ồn. Mọi người đều chơi, chỉ có mình em cầm đèn pin yên lặng làm bài tập. Sau đó anh nhìn qua, thế mà em lại làm bài tập vật lý, lúc ấy rất bội phục em, còn đang suy nghĩ, bạn học mới thật là vũ khí chiến đấu hạng nặng.”

Hứa U bị hình dung của anh chọc cười, nhịn không được mà bật cười, sau đó yên lặng nói, “Đương nhiên em nhớ rõ.”

Hơn nữa còn cực kỳ rõ ràng.

Tạ Từ kinh ngạc, “Em nhớ rõ?”

“Anh và Tống Nhất Phàm ồn ào bên cạnh em, còn dẫm chân em một cái, đẩy bàn em, làm đèn pin của em rơi xuống đất hỏng rồi.”

Tạ Từ nghe được, cười ngâm ngâm, “A, còn gì nữa?”

Sắc mặt cô trở nên không được tự nhiên, “Giống như không còn, cái khác em không nhớ rõ.”

Tạ Từ nói chắc chắn: “Em khẳng định nhớ rõ.”

Hứa U: …….

Tạ Từ nói chậm rãi, “Em nhặt xong đèn pin thì đứng lên.”

“Anh thật phiền.” Cô đánh gãy anh.

Tạ Từ nén cười, “Này đều đã qua bao lâu rồi, còn không phải là lúc đứng lên thì té ngã trước mặt anh, quỳ gối bên cạnh anh sao.”

“…….”

“Có phải em thẹn thùng hay không?” Anh thử hỏi.

Hứa U quay mặt đi, mặt hồng lên rõ ràng.

“Được, anh không nói nữa.” Tạ Từ nghiêng đầu cười một cái. Hầu kết lăn lộn, chạm phải đùi trắng nõn của cô, ngừng hai ba giây bàn dời đi.

Một lát sau, Tạ Từ lại quay lại đề tài, “Kỳ thật cũng không có việc gì, em đừng mang thù, anh còn hoài nghi sau này em chán ghét anh như vậy có phải do buổi tối hôm đó anh không cẩn thận—-”

Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đôi mắt Tạ Từ chợt mở to, trong lòng chỉ còn lại hai chữ.

Tôi, đệt?!

Hứa U quỳ gối trên giường, nâng người lên, vòng hai tay qua cổ anh, dán môi lên môi anh.

Cô hơi mở miệng ra, hương bồ kết trên người thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi.

Đại não Tạ Từ chết máy một lát, rất nhanh đã đảo khách thành chủ, xoay thân mình đè cô lên giường.

Tóc tán loạn trên giường, Hứa U bị hôn đến thất điên bát đảo. Tay cô sờ đến mái tóc ngắn mềm mại của anh, một tay khác bị Tạ Từ nắm chặt, ngón tay đan xen.

Môi mỏng chạm vào cổ mảnh khảnh. Từ vành tai nóng rực của cô gặm cắn một đường đến cằm, áo thun trắng bị xốc lên.

Một bàn tay cầm không nổi.

Anh dùng ngón cái và ngón trỏ xoa nắn, nghe được âm thanh rêи ɾỉ phát ra từ cổ họng của cô.

Thật sự.

Qúa đòi mạng.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đan xen, môi lưỡi mềm mại giao triền, hàm răng chạm nhẹ vào nhau, có chút đau. Không biết qua bao lâu, Tạ Từ dùng hết nỗ lực của cuộc đời này, khắc chế bản thân rời khỏi cơ thể Hứa U.

Anh nhẫn nhịn đến trán đổ mồ hôi, eo, trên cổ đều là mồ hôi mỏng, Thanh âm nghẹn ngào trầm thấp đến lạ, “Anh…..”

Dưới ánh đèn, dáng vẻ chìm đắm trong du͙© vọиɠ của anh.

Thật sự có loại gợi cảm không thể kiềm chế.



Nói ra một chữ bèn dừng lại, Tạ Từ không thể không đứng dậy rời khỏi giường.

Tay nắm chặt, các khớp xương đều trắng bệch.

Cố tình nhẫn tới cực hạn, nhưng anh cảm thấy bản thân cần phải rời đi, không thể ở lại.

Còn ở lại….

Thân thể Hứa U xụi lơ, đần độn ngây ngốc, tim đập thật nhanh, “Tạ Từ, anh đừng đi.”

Bước chân anh khựng lại, không thể khắc chế mà thở dốc, ngực phập phồng.

“Em xác định?”

Phía sau, tia sáng cuối cùng trong phòng bị thổi tắt.

Trong bóng tối, cô chậm rãi xuống giường, chân để trần, sờ soạng tiến đến dắt lấy tay anh.

Tạ Từ hô hấp thật mạnh ba giây, quay người đẩy Hứa U lên tường, đôi tay chống bên eo cô, cúi đầu tìm kiếm môi cô.



5 giờ chiều hôm sau trở về thành phố Thân, Hứa U ngồi ghế phụ, mơ màng sắp ngủ.

Xe xoay quanh đường xuống núi.

Tối hôm qua cô bị lăn lộn vài lần, tỉnh lại ngủ, ngủ lại bị đánh thức, lặp đi lặp lại. Hiện tại chỉ có mệt, rất buồn ngủ.

Trên đường xóc nảy, Hứa U bị tỉnh giấc do đầu đυ.ng phải cửa. Cả người cô mệt mỏi, lại yếu ớt, nhìn phong cảnh chạy như bay ngoài cửa sổ cố lấy tinh thần, giọng nói khàn khàn, “Còn bao lâu nữa mới đến?”

“Em tỉnh?”

Tạ Từ lái xe, cẩn thận nhìn cô, “Còn một giờ, em muốn ngủ nữa không?”

Thanh âm của anh ôn nhu đến có thể vắt ra nước. Bàng Phong Lệ ngồi sau, nhìn chằm chằm Hứa U vài giây rồi đột nhiên đập cái gáy, “Thì ra là cô!”

Anh ta nói, “Tôi đã nói sao hôm qua Tạ Từ đi đưa nến cho một cô gái mà đi luôn cả đêm không về.”

Tạ Từ liếc anh ta một cái qua kính chiếu hậu, làm một khẩu hình ‘câm miệng.’

Bên ngoài dần ngớt mưa, Tạ Từ sợ Hứa U buồn, bèn tắt điều hòa rồi mở cửa sổ ra.

Không khí mát mẻ ùa vào, có mang theo hơi ẩm.

“Tạ Từ.” Hứa U xoa thái dương, ngẩng đầu uống nước rồi kêu anh.

Cằm Tạ Từ banh ra, cậu ừ một tiếng, rất căng thẳng.

Cô nói, “Anh đừng nhìn em, tập trung lái xe đi.”

Tạ Từ:…”

Trở lại thành phố Thân, Tạ Từ trực tiếp đưa Hứa U về nhà. Cô vội vàng tắm rửa một cái, sau đó bò lên giường ngủ luôn đến tận khi bầu trời đen kịt. Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Vưu Nhạc Nhạc bưng một ly nước trái cây, ngồi xếp bằng trên sô pha xem TV.

Đôi mắt cô nhìn chằm chằm Hứa U, quét qua quét lại, nói lời sâu kín, “Hứa U, khai nhanh, đêm qua cậu đi lêu lổng với anh nào?”

Động tác gẩy tóc của Hứa U khựng lại, cô không nói chuyện, kéo một cái ghế ra ngồi xuống.

Di động trên bàn rung lên hai lần, Hứa U cầm lên xem, đang chuẩn bị nghe.

Vưu Nhạc Nhạc bỏ ly nước sang một bên, nhảy hai bước đến bên Hứa U, “Cậu nhìn cậu xem!”

Trên cổ, còn có xương quai xanh, thậm chí cánh tay, cẳng chân, đều có dấu hồng ái muội. Vưu Nhạc Nhạc không cần nghĩ cũng biết…

Cô tùy tiện kéo áo ngủ của Hứa U xuống, liếc nhìn bên trong một cái.

Chậc, chậc, chậc, chậc.

Hứa U bảo vệ ngực, không nháo với cô ấy, bớt thời gian tiếp điện thoại, “A lô?”

“Em làm gì mà nửa ngày mới nghe điện thoại?” Tạ Từ hỏi.

Hứa U đẩy ma trảo của Vưu Nhạc Nhạc ra, “Em vừa ngủ dậy.”

“Em… mấy ngày nay em đừng chạy loạn.” Thanh âm của cậu hơi mất tự nhiên, “Còn…. còn đau không?”

Nghe cậu nói vậy, Hứa U đỏ mặt, có hơi xấu hổ, ấp úng trả lời, “Không có việc gì.”

Trước khi cúp điện thoại, Tạ Từ đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, ngày mai là Thất Tịch, em có thời gian đúng không?”

Hứa U ừ một tiếng.

Điện thoại vừa cúp, Vưu Nhạc Nhạc liền bay nhanh đến, trong miệng nhắc mãi, “Ôi đậu má, cả người cậu này, tình hình chiến đấu thật kịch liệt nha.”

“…”

Vẻ mặt Vưu Nhạc Nhạc đầy bỡn cợt, “Tối qua các cậu làm mấy lần?”

“…” Hứa U làm sao có thể trả lời vấn đề này, cô chạy về phòng như chạy trốn.



Thất Tịch, Tạ Từ hẹn gặp cô.

Hứa U không có thói quen trang điểm khi ra ngoài, bèn tùy tiện thu dọn một chút rồi đi luôn.

Anh ngồi trên lan can ở công viên chờ cô. Nhìn thấy Hứa U đến gần, Tạ Từ liền nhảy xuống.

Công viên thực náo nhiệt, trên đường đều là những đôi tình nhân, dưới ánh đèn hồng lóng lánh, bước chân Hứa U đình trệ.

Tạ Từ mặc áo hình xương khô ngắn tay như thời học sinh, dáng vẻ càng thêm anh tuấn. Anh cho tay vào túi quần jean, lười nhác cười nhìn cô.

Sau đó, Hứa U mới biết được nguyên nhân Tạ Từ dặn cô mang theo chứng minh thư và mặc váy trắng.

Từ thành phố Thân đến thành phố Lâm đã là 6 giờ.

Dọc theo đường đi, tim cô đều nhảy thình thịch, cảm giác tựa như giấc mộng.

“Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến việc mua vé máy bay về thành phố Lâm?”

“Cái gì mà đột nhiên, đã sớm nghĩ kỹ rồi.” Tạ Từ ngồi trên máy bay, vẫn luôn cười, “Vui vẻ không?”

Quay trở về thành phố Lâm lần nữa.

Thành phố này, đã nhiều năm như vậy mà vẫn trước sau như một, tới ban đêm lại đặc biệt náo nhiệt.

Đám người chen chúc nhau, Tạ Từ ôm vai Hứa U, cùng cô đi dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Bên cạnh công viên là chợ đêm, còn có sông nhỏ, nướng BBQ, những quán ăn vặt vẫn nhiều người như cũ.

Quảng trường ở trung tâm thành phố, đèn quảng cáo sáng trưng chạy liên tục. Cửa kính trên các cửa hàng chiếu rọi bóng dáng người đi đường tới lui. Cuộc sống vẫn tốt đẹp, không có nhiều thay đổi.

Anh nắm tay cô, đi qua từng con đường, cách vài bước là ghế gỗ dài nghỉ ngơi.



“Em còn nhớ chúng ta từng ngồi đây xem mặt trời mọc không?” Tạ Từ cúi mặt xuống nhìn cô.

Bóng dáng cô in rõ trong con ngươi đen nhánh của anh.

Lòng Hứa U rất ấm áp, lại có chút chua xót, “Nhớ rõ.”

Bọn họ cùng nhau xem mặt trời mọc, khi đó là mùa đông, một buổi tối mùa đông lạnh đến đông cứng.

“Anh cũng nhớ rõ, lần đó anh hôn em thật lâu, kết quả là em không để ý đến anh một thời gian dài.”

Cô cắn môi, “Ai kêu anh chơi lưu manh làm gì.”

Tạ Từ không quan tâm, hôn cô ngay trên đường cái rồi cười thật tươi.

Là vị ngọt.

Hai người đi trên phố thật lâu, sau đó bước lên một chiếc xe bus.

Sắp đến 9 giờ, trên xe chỉ lác đác vài người. Xe chậm rãi khởi động, bọn họ tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Đi đến Nhất Trung thì xuống xe.

Lớp 10 và 11 không có tiết tự học buổi tối, lớp 12 thì chưa hết giờ học. Cửa chính và cửa phụ của trường học đều đóng, chỉ có phòng bảo vệ và phòng học lớp 12 là sáng đèn.

“Chúng ta… Muốn vào trường học sao?” Cô do dự hỏi.

“Nếu không thì tới nơi này làm gì?”

“Nhưng mà bảo vệ không cho chúng ta vào thì làm sao bây giờ?”

“Không vào được cửa chính thì anh mang em đi trèo tường, được không?”

Hứa U chấn kinh rồi, “Trèo tường?!” Cô quay đầu nhìn anh không dám tin tưởng, “Anh xác định?”

Tạ Từ nghiêm túc nói: “Không thì sao, em cho rằng năm đó cái danh đại ca của anh chỉ để trưng thôi à?”

Hứa U: “…….”

Cuối cùng vẫn không trèo tường, hai người đi đến phòng bảo vệ đăng ký, nói là đi thăm thầy cô.

Trường học đã được tu sửa vài lần, dáng vẻ đại để vẫn thế. Cổng trường có đài phun nước, hai bên đường trồng cây ngô đồng, tường vi trên song cửa vừa đến độ nở hoa.

Từ sân thể dục đến sân bóng rổ, lại đến đài kéo cờ và căng tin.

Bọn họ nắm tay tản bộ.

Khu lớp 11 đã chuyển thành lớp 10. Anh dẫn theo cô đấy dãy nhà phía tây, dựa vào ký ức tìm được lớp 9 ngày xưa.

Phòng học đóng cửa, Tạ Từ chống tay lên cửa sổ, trán chống lên cửa kính nhìn vào trong.

Thật may mắn, vừa vặn có một cửa kính không kéo khóa. Tạ Từ thuần thục mở cửa ra chui vào, không làm giảm phong thái ngày đó chút nào.

Anh vào rồi liền quay lại đỡ Hứa U vào.

Ánh trăng ban đêm rất sáng, dù không bật đèn cũng đủ làm họ nhìn thấy lẫn nhau.

Hứa U có chút luống cuống, cô đi lên bục giảng, nội tâm chậm rãi cuồn cuộn như thủy triều, rất cảm động.

Phòng học trống rỗng, giống như thật sự quay về quá khứ, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mơ hồ, tựa như mọi chuyện đều chưa từng tan biến.

Tạ Từ ngồi trên bàn học nhìn cô.

Dáng vẻ cô nhìn xung quanh thật đáng yêu.

“Hứa U.”

“Vâng.”

Hứa U chậm rãi đi xuống bục giảng, tiến đến chỗ anh. Một lát sau, cô dựa đầu vào vai anh.

Tạ Từ nâng mặt cô lên, đôi mắt anh sâu thẳm, “Em vui vẻ sao?”

Cô không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Tạ Từ nói: “Hôm trước anh nằm mơ, mơ thấy chúng ta còn học cấp ba.”

Hứa U cố nén nước mắt, nghe anh nói vậy thì làm bộ không để ý, “Sau đó anh duỗi tay, em liền đi theo anh.”

Phòng học an tĩnh, thanh âm của anh ôn nhu lại mơ hồ, giống như trở về lúc ban đầu.

“Trước kia khi đi học luôn nhìn lén em.”

“Cố ý giữ chặt ly nước của em, lúc học bài cũng chọc em nói chuyện.”

“Lúc chạy bộ trong tiết thể dục luôn cố ý cọ đến bên cạnh em.”

“Đi qua chỗ em liền khiến vở và bút em rơi xuống.”

“Tan học trộm đi theo em về nhà.”

“Sau khi rời khỏi em, anh còn tưởng rằng em không thuộc về anh.”

“…”

“Tạ Từ.” Thanh âm của Hứa U thật nhẹ, cũng thật đạm.

“Em cho anh một gia đình nhé.”

Anh giật mình, thật lâu sau mới cười, “Ừ.”

Em cho anh một gia đình, chăm sóc anh thật tốt.

Dù sao nhiều năm như vậy, em cũng không thể ngừng nhớ anh.

Không bao giờ có thể nghiêm túc yêu thích một ai khác.

Sau này bất luận sớm chiều hay là trăm năm, không bao giờ có thể giống nhiều năm trước.

Tạ Từ mười bảy tuổi, đánh nhau hút thuốc uống rượu làm loạn, thích quậy cùng mấy nam sinh.

Một ngày giữa hè, Hứa U ôm sách đẩy cửa bước vào phòng học dưới cái nhìn của mọi người.

Có một nam sinh ngồi trên bàn huýt sáo.

Trong phòng học ồn ào náo động ầm ĩ, Tạ Từ một tay chống đầu, chân bắt chéo đạp lên ghế, mặc quần jean và áo thun.

Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng dừng trước mặt cậu.

Ngoài cửa sổ, bầu trời thật xanh, rừng cây xanh miết, ánh mặt trời đặt biệt sáng lạn.

- Hoàn-