Chương 4: Khó khăn công việc

17 năm sau.

Theo như nguồn tin của cảnh sát cho biết, vào khoảng tám giờ ba mươi phút sáng nay tại nhà riêng của nữ minh tinh trong giới showbiz Triệu Vu San đã xảy ra một vụ án mạng. Điều tra ban đầu cho thấy, cô ấy có dấu hiệu bị xâm hại. Thi thể nạn nhân được tìm thấy ngay trên chiếc giường của mình, trên người nữ minh tinh được xác định là khỏa thân. Điều kì lạ ở đây không biết hung thủ ra tay như thế nào mà không để lại một dấu vết, chỉ thấy rằng phần bụng của Vu San có một vết cào màu đỏ.

Không những vậy, cảnh sát còn phát hiện một túi thuốc được để trên kệ đèn ngủ của nạn nhân. Nghi ngờ cho thấy rằng đó là thuốc lắc, liệu cô ấy có sử dụng chất cấm này hay không. Vụ việc hiện đang được làm rõ mà chưa có câu trả lời thích đáng.

- Xin chào, bọn tôi là phóng viên của toàn soạn Rern. Không biết chúng tôi có thể vào trong hiện trường để thu thập thông tin được không ?

Một giọng nói trong trẻo của người con gái vang lên, bên cạnh cô ấy là một chàng trai trẻ. Nhìn qua tấm thẻ được đeo trên cổ, cô gái này tên là Sở Tư Hạ tác nghiệp tại tòa soạn Rern, còn người kia là Trình Khanh. Tòa soạn này là tòa soạn khá tiếng tăm, vào được đây là mơ ước của rất nhiều người học ngành báo trí.

- À được chứ, mời các vị vào tự nhiên.

Vào trong căn phòng, thi thể Triệu Vu San vẫn còn được y nguyên ở đó và được đắp chăn che chắn cơ thể. Hai người phụ nữ bên cạnh đang không ngừng khóc lóc. Một người là giúp việc và một người là quản lý của Vu San.

Tư Hạ còn được biết, người giúp việc vì bận công việc dưới quê nên đã xin nghỉ phép vài ngày hôm nay mới trở về. Người phát hiện đầu tiên là quản lý của cô ấy. Khi đi đón Vu San đến trường quay như thường lệ, người ấy đến nhà và phát hiện cửa nhà không khóa. Vì gọi mãi không thấy ai đáp lời nên quản lý tò mò lên phòng vì nghĩ cô vẫn đang ngủ. Cho đến khi biết Vu San đã tắc thở thì đã nhanh chóng báo cho cảnh sát.

- Chậc, vụ án này thật là kì lạ. Hung thủ ra tay mà chỉ để lại cào màu đỏ. Tôi nói thật đây là án mạng kì lạ nhất khi tôi vào nghề tới nay đấy.

Sở Tư Hạ vừa ghi chú vừa nói chuyện với đồng nghiệp bên cạnh. Trình Khanh đang chụp hình vì câu nói này làm mỉm cười.

- Ừm, đúng thế thật. Mà đừng nói là cô vẫn đang cố suy nghĩ hung thủ đã làm cách nào đấy nhá, nghề của chúng ta cũng đâu phải thám tử cho nên không cần bận tâm đâu trừ khi cô đổi nghề.



Cô bĩu môi.

- Hứ, là do tôi không hiểu nên mới nghĩ thôi mà. Đâu nhất thiết phải đổi nghề thám tử.

Bỗng ở ngoài cửa phòng có tiếng ồn ào nói chuyện của hai đó rất to làm Tư Hạ lẫn Trình Khanh chú ý. Là một người đàn ông, không biết anh ta đang nói gì với cảnh sát mà vẻ mặt hình như mong muốn điều gì đó.

- Các anh cho tôi vào được không, chỉ cần 5 phút thôi cũng được mà.

- Không được, chỉ có những phóng viên của tòa soạn mới được vào hiện trường. Còn lại, phóng viên tự do như anh thì không vì đây là tin tức liên quan đến nữ minh tinh nổi tiếng. Phải được đưa tin chuẩn xác và đăng báo ở những toàn soạn uy tín.

Người cảnh sát khăng khăng từ chối trong khi người kia không ngừng cầu xin.

- Đi mà cảnh sát, bên phía tòa soạn Hy Triết kêu tôi phải thu thập được tin tức thì mới nhận tôi vào làm việc. Anh biết không, phải khó khăn lắm mới có tòa soạn nhận tôi như thế. Xin anh đấy.

Dù có nài xin ra sao nét mặt của cảnh sát vẫn như thế, quyết tuân theo ý định này.

- Tôi không nói nhiều lời, mời anh ra khỏi đây ngay lập tức !

Phía bên này, Tư Hạ vẫn theo dõi tình hình ngoài cánh cửa. Cô cũng nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện cho nên cũng biết tại sao lại ồn ào. Hình như nếu để ý kĩ chàng trai kia thật giống với ông chú gặp tai nạn 17 năm trước. Là chú ấy sao, không, không thể nào là vậy. Đã qua nhiều nay như thế bây giờ có khi chú ấy đã dà dặn hơn rất nhiều, có con và có khi còn có cháu là đằng khác chứ không thể nào trẻ như thế được. Chắc là do gương mặt na ná giống nhau mà thôi.

- Anh ta hình như đang rất quyết tâm muốn vào hiện trường đó, phía bên Hy Triết lại gây khó dễ với người mới xin việc rồi.



Trình Khanh cũng hóng cùng cô. Sở Tư Hạ khẽ gật đầu, cô lại suy nghĩ điều gì đó mà phân vân. Cuối cùng Tư Hạ vẫn quyết định tiến lại chỗ cánh cửa nơi đang rôn rả tiếng nói.

- Xin lỗi đã xen vào cuộc trò chuyện của các anh, hình như tôi có nghe thoáng qua anh ấy muốn vào hiện trường vụ án. Anh cảnh sát này, anh có thể cho người kia vào có được không. Tôi biết chuyện này không liên quan đến tôi nhưng người đó có vẻ khó khăn lắm mới xin vào một tòa soạn để làm việc. Mong anh cho anh ấy hoàn thành nhiệm vụ nha anh cảnh sát.

Được người đẹp mở lời, cộng thêm ánh mắt rất thành khẩn của người đàn ông kia nên anh cũng có hơi xiêu lòng. Đây đâu là quy định của ai, là do mấy người cảnh sát lo lắng có nhiều phóng viên tự do vào xem hiện trường rồi đăng những bài báo bẻ lái sự thật. Đến lúc đó, mọi chuyện thật rắc rối.

- Nhưng mà....thôi được rồi, chỉ đúng 5 phút thôi đấy nhá.

Như được ân xá, chàng trai kia vui mừng gật đầu lia lịa.

- Cảm ơn cảnh sát, cảm ơn cô.

Thấy anh vui mừng như vậy, cô chỉ cười tươi rồi đi lại chỗ cũ. Người đàn ông vừa nãy khi được phép vào trong thì cũng tiến về chỗ Tư Hạ bắt chuyện.

- Thật sự cảm ơn cô rất nhiều về chuyện vừa nãy, tôi là Tô Hạo một phóng viên tự do. Rất hân hạnh làm quen hai người.

Vì Tô Hạo nhìn thấy Trình Khanh cũng đeo thẻ phóng viên giống Tư Hạ, trên tay anh ta còn cầm máy ảnh nên anh đoán chắc người này cũng là một phóng viên giống mình.

- Không có gì, tôi tên là Sở Tư Hạ còn đây là Trình Khanh. Chúc anh hôm nay hoàn thành nhiệm vụ phía toàn soạn giao cho nhé. Tôi mong, Hy Triết sẽ sớm nhận anh vào làm việc.

Cả ba người mỉm cười thật tươi, tuy vừa mới gặp nhưng cảm giác giống bạn bè lâu năm. Nói vài ba câu, ai lấy đều lại tậm trung cao độ về những thông tin mà cảnh sát thu thập, những lí lẽ được đưa ra rất nhiều nhưng tuyệt nhiên chỉ có một điều duy nhất về nguyên nhân dẫn đến thiệt mạng thì đây là một lý do làm bọn họ khó hiểu, không biết bao giờ sẽ có một câu trả lời thật chính xác đây.