Chương 19

Dung Ly gọi liên tục nhiều lần liền, nhưng đáp lại lời của nàng chẳng là gì ngoài sự lặng yên của khu rừng tĩnh mịch và tiếng lá xào xạc cứ chốc chốc lại nhẹ nhàng khẽ tạo ra tiếng động. Trong lòng nàng giờ đây cảm thấy rất hỗn loạn, từng phút trôi qua, những suy nghĩ trong đầu nàng càng ngày càng nhiều, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra đồng thời nghĩ về những điều sắp xảy ra trong tương lai. Nàng cảm thấy cô đơn lắm, trong lòng lúc nào cũng cảm giác bất an. Mà kể ra thì cũng phải thôi, con người khi rơi vào hoàn cảnh mà chỉ có một mình mình ở nơi xa lạ kỳ quặc, lại không biết rằng sẽ có chuyện gì đang chờ mình ở phía trước, họ cảm nhận được rằng không còn ai kề bên bảo vệ, che chở, cảm giác cô đơn lẻ loi, rối bời ấy là chuyện thường tình sẽ xảy ra.

Dung Ly tiếp tục gọi mãi cho đến khi nàng nhận ra, thì ra làm như vậy cũng vô ích mà thôi, vì cho dù nàng có gọi đến khan cả tiếng, thì không hồi đáp vẫn là không hồi đáp. Nàng giờ đây chỉ còn biết bước đi thẫn thờ trong khu rừng vắng ấy, tìm cho mình một hi vọng cuối cùng.

...

Khoảng nửa canh giờ sau, sau một hồi mệt nhoài tìm kiếm trong vô vọng, Dung Ly đã bắt đầu thấm mệt, tâm trí nàng bây giờ đã trống rỗng, vết thương ở chân và tay cũng bắt đầu trở nên đau nhức. Mà kể ra cũng lạ, rõ ràng là khi rơi xuống, ngoại trừ Đông Cung cũng có cả chiếc xe và con ngựa, vậy mà giờ đây đi cả một quãng đường xa như vậy mà chẳng thấy bóng dáng của những thứ ấy đâu cả. Nếu sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác, vậy mà cả ba cứ dường như biến mất hoàn toàn, giống như bị kẻ nào đó nuốt chửng vậy.

Trong lòng Dung Ly lúc này dường như đã mất hết hi vọng, chỉ còn le lói một đốm sáng nhỏ nhoi, nàng nhủ thầm rằng nếu bây giờ nàng cố gắng đi qua được vùng bên kia phiến đá mà không tìm thấy được Đông Cung nữa thì nàng sẽ kết thúc cuộc tìm kiếm vô vọng này, cứ phó mặc cho số phận an bày vậy.

Nghĩ rồi, nàng cố gắng hết sức đi qua, nhưng kỳ diệu thay, từ phía xa nàng nhìn thấy thấp thoáng bóng một người đang nằm trên tán lá to của một loài cây - loại mà Dung Ly lúc trước đã từng rơi xuống phải. Trong lòng nàng như nắng hạn gặp được trời mưa, nàng vui mừng khôn xiết, đưa tay lên dụi dụi vào mắt xem liệu những gì nàng thấy rốt cuộc có phải là ảo giác do nàng tạo thành hay không. Sau khi dụi xong, Dung Ly chợt không muốn đưa tay xuống. Nàng sợ rằng nếu như những gì nàng thấy thực sự là ảo giác, thì ánh sáng hi vọng nhỏ nhoi của nàng sẽ vụt tắt, nàng sợ rằng liệu người nằm đó là Đông Cung, nhưng chàng lại không còn sống nữa, thì nàng biết phải làm sao đây? Những suy nghĩ tràn ngập trong tâm trí nàng lấp đầy cả niềm vui mà nàng chợt có. Nhưng rồi làm gì thì cũng phải bỏ tay xuống thôi, nàng sẽ chấp nhận sự thật, sẽ nhìn nhận nó cho dù có đau buồn đến cỡ nào.

Dung Ly thả tay xuống, nhưng hình ảnh ấy vẫn chẳng hề biến mất. Niềm vui của nàng lúc này như dâng trào đến mức muốn la lớn thể hiện sự vui mừng của mình. Nàng quên hết cả đau đớn, quên hết cả mệt nhọc, liền nhanh chóng cầm hai thanh kiếm bên mình chạy như bay về phía người đang nằm ấy.

Sau khi đến gần, người ấy quả thật là Đông Cung, nhưng trên người chàng có một vết thương ngay bên phía hông trái, chắc là do gai nhọn hay vách đá đâm vào. Chàng lúc này có vẻ nằm bất động, nhưng may thay, chỉ là bất tỉnh mà thôi. Đông Cung vẫn còn thở, hơi thở tuy có cảm giác hơi yếu, nhưng dù sau vẫn còn thở vẫn tốt hơn là không còn.

Dung Ly lúc này vui mừng lắm, nàng nghĩ thầm: "Cuối cùng thì cũng tìm ra được hắn, cuối cùng thì hy vọng nhỏ nhoi đã không bị dập tắt. Đúng là ông trời không bao giờ lấy đi hết tất cả những hy vọng của ai cả, luôn chừa cho họ một ánh sáng cuối cùng, một ánh sáng loe lói sau đường hầm dài trong đêm tối..."